Quyển 1 - Chương 7: Vạch trần

Năm cánh cửa đẩy ra, trong đó có bốn vị đã sớm đã không còn ra hình người, toàn thân bọn họ bị sinh vật màu đen bao vây, tản ra ác ý nồng đậm.

Người bình thường duy nhất chính là cái tên đang lau nước mắt kia, hắn vội vàng túm Đổng Đồng vào nhà, ngắn ngủn vài bước chân liền tiêu hao phần lớn thể lực, cậu dựa vào vách tường không ngừng thở dốc.

“Cậu, sao cậu lại đến đây? Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm!”

Đổng Đồng run rẩy thân thể, âm dương quái khí nói: “Không phải cậu muốn tớ đến sao?”

“Cái gì?”

Đổng Đồng làm bộ gạt lệ: "Không có gì, gặp được cậu thật tốt quá. Tôi thực sự rất sợ…”

À, cái tên này gọi là gì nhỉ?

Cũng may nhắc nhở của hệ thống đúng hẹn lại lên.

[Chúc mừng người chơi tìm được người yêu mà mình tâm tâm niệm niệm. Thông tin liên quan hiện đã được mở khóa. Mời ngài lắng nghe.]

[Người yêu của ngài tên là Tiêu Văn Dịch, hai người cùng tuổi, chơi với nhau từ nhỏ, ngài biết rõ người yêu của mình dạo gần đây có chút kỳ quái, thường đi ra ngoài vào ban đêm, khi trở về nhà cũng mang theo một thân màu đen dơ bẩn, nhưng ngài lại không đành lòng vạch trần.]

[Đối với ngài mà nói, Tiêu Văn Dịch chính là cả thế giới. Bất luận hắn có thỉnh cầu gì cũng sẽ đáp ứng vô điều kiện, cho dù một ngày nào đó, ngài sẽ bị đùa bỡn thành búp bê giẻ rách.]

[Thỉnh ngài ôm lấy người yêu, thể hiện nội tâm kích động của mình!]

"Mi đang đùa phải không? Tên của tên đó là gì?" Đông Đồng hét lớn nói, bỗng chốc đánh bay tay của Tiêu Văn Dịch.

Lửa giận to lớn không thể kiềm chế bừng lên, Đổng Đồng hung tợn trừng mắt nhìn người trước mặt, hận không thể một đao xẻ thịt hắn.

Mà âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng xuyên thấu qua đại não.

[Thỉnh người chơi tuân theo thiết lập.]

[Thỉnh người chơi tuân theo thiết lập.]

[Thỉnh người chơi tuân theo thiết lập.]

Tuân theo thiết lập cái cục cứt, Đổng Đồng hắn không làm, nếu muốn hắn làm trâu làm ngựa cho Tiêu Văn Dịch, còn không bằng hắn tự sát ngay tại chỗ còn hơn.

Chỉ tiếc vừa rồi cậu còn giúp Đổng Khiêm sướиɠ một phát, nếu để cậu biết được chân tướng, Đổng Đồng chắc chắn sẽ đem căn dươиɠ ѵậŧ kia cắn đứt, mượn chuyện này phát tiết phẫn hận trong lòng.

Bản thân cậu cũng không am hiểu che giấu cảm xúc của mình.

Tiêu Văn Dịch lại nhút nhát sợ sệt hỏi: “Sao, sao đột nhiên cậu lại tức giận, là tớ đã làm sai cái gì sao? Tớ chưa từng thấy cậu tức giận như vậy……”

“Anh!” Đổng Đồng tức giận đến bật cười, sắc mặt cậu biến thành màu đen: “Anh còn không biết xấu hổ nói ra câu đó, đừng hòng lừa gạt tôi, anh căn bản không phải người yêu của tôi, mà chỉ là một con quái vật xấu xí, tôi vĩnh viễn sẽ không thích anh!”

Khi người ta tức giận, lời nói thường không trải qua xử lý của đại não, Đổng Đồng tuy tùy tiện phát giận lên Tiêu Văn Dịch, nhưng cũng không để kẻ khác nắm được sơ hở, Tiêu Văn Dịch ngược lại nắm lấy tay cậu, động tác của hắn ẩn chứa vô dịu dàng và nhớ nhung.

“Cậu sờ tớ thử xem, bảo bối, cậu sờ tớ đi mà, tớ thật sự là Tiêu Văn Dịch, cậu…… Không yêu tớ nữa sao?” Tiêu Văn Dịch run rẩy hỏi.

Đổng Đồng vốn định ném tay hắn ra, nhưng khi đυ.ng tới sườn mặt kia cậu lại không khỏi ngẩn ra, bình tĩnh mà xem xét, đối phương cùng Tiêu Văn Dịch trong trí nhớ của cậu hoàn toàn bất đồng.

Có lẽ để phù hợp với tính cách yếu đuối, Tiêu Văn Dịch trước mặt góc cạnh nhu hòa mềm mại, khi lòng bàn tay cậu chạm vào hắn liền cảm thấy có chút ẩm ướt, một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt hắn.

Nếu thật sự là Tiêu Văn Dịch, cho dù Đổng Đồng chết ở trước mặt hắn, hắn tuyệt đối cũng sẽ không khóc.

Tiêu Văn Dịch tiếp tục nói: “Cậu nguôi giận đi mà, tớ thật sự rất nhớ cậu, cậu xem, phía dưới của tớ cũng nhớ cậu nữa, cậu sờ sờ nó đi.”

“Từ từ!” Đổng Đồng điều chỉnh ngữ khí, biến về dáng vẻ thẹn thùng ngây thơ: “Phía dưới, phía dưới thôi bỏ qua đi, chúng ta vẫn còn nhỏ, làm những việc này không tốt.”

Người vừa mới bú ©ôи ŧɧịt̠ cho người đàn ông khác hoàn toàn không có chút xấu hổ nói, Đổng Đồng cũng không hề cảm thấy áy náy, thậm chí vì thế mà cảm cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Tiêu Văn Dịch tiếc nuối nói: “Vậy…… Vậy bây giờ cậu có nguyện ý tin tưởng tớ không?”

Đối mặt với vẻ mặt đáng thương kia của cậu bạn trai nhỏ, Đổng Đồng lại quả quyết trả lời: “Không tin.”

Cho dù việc này là do hệ thống cố ý bày ra, hay là người trước mặt có liên hệ nào đó với Tiêu Văn Dịch, Đổng Đồng đều cảm thất bản thân bị lừa gạt.