Quyển 1 - Chương 6: Tìm được bạn trai

Đèn đường trong tiểu khu Phúc Nguyên đã cũ kỹ, gần đây lại mưa dầm liên miên, bầu trời không có một tia sáng, cả tiểu khu gần như chìm trong bóng tối.

[Thỉnh người chơi hành động càng sớm càng tốt, nếu để quá mười giờ, hậu quả sẽ rất thảm khốc.]

Đổng Đồng còn đang chà lau khóe miệng, vị tanh hôi tràn ngập trong khoang miệng, cậu vừa đau vừa tức, thầm mắng dươиɠ ѵậŧ của tên kia sao lại lớn như thế.

Hệ thống không được đáp lại, lại lần nữa thúc giục: [Người chơi đừng quên nhiệm vụ của mình, xin hãy đến phòng 404 càng sớm càng tốt.]

Đổng Đồng không kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, nói hoài không thấy phiền sao, mà mi không phiền thì ta phiền nên là đừng nói nữa.”

Hệ thống việc công xử theo phép công nói: [Thỉnh người chơi tuân theo thiết lập.]

Ý là lúc này cậu nên bày ra dáng vẻ sợ hãi, run bần bật như chuột thấy mèo.

Nhưng Đổng Đồng chỉ ước đem toàn bộ phó bản phá tung hết lên, nhưng ngại trước da^ʍ uy của trò chơi, chỉ có thể thu hồi tiếng bước chân không biết kiềm chế của mình, lấy tốc độ không nhanh không chậm đi tiếp.

"Chỗ này ban đêm không bật đèn sao? Tại sao một chút ánh sáng cũng không có?" Đổng Đồng thắc mắc hỏi, cuối cùng cũng hiểu tại sao bốn phía tối đen.

Rõ ràng phía sau cửa có tiếng động, nhưng không ai dám bật đèn, khi Đổng Đồng đi ngang qua, có người kéo rèm cửa lại phát ra một tiếng “Tách” vang lớn.

Đổng Đồng giả vờ sợ hãi, cúi người xuống: "A a a... đáng sợ quá, đây là thứ gì?!”

Kỳ quái, không có gì đáng sợ, bất quá chỉ là mấy đôi mắt mà thôi.

Đổng Đồng trong lòng huýt sáo, còn đang tìm xem có vòi nước hay không, như vậy có thể rửa sạch mùi khó chịu trong miệng.

Sau một lúc lâu, cậu rốt cuộc mới phản ứng lại, chần chờ nói: “Ừm thì, con người hẳn là chỉ có một đôi mắt đi……”

[Thỉnh người chơi tuân theo thiết lập.]

Hệ thống vẫn không ngừng lặp lại, câu nói tiếp theo lại tràn ngập ác ý: [Đúng vậy, con người chỉ có một đôi mắt mà thôi, có lẽ trong tòa nhà này…… không có người bình thường đâu.]

Lời đe dọa của hệ thống không làm Đổng Đồng sợ hãi, cậu sửng sốt vài giây, lại đem bạn trai cũ kéo ra mắng vài câu, tiếp theo liền hướng lên lầu 4 mà đi.

[Tính cách gặp nguy không loạn thật sự rất xuất sắc, tôi tin chỉ cần ngài nghiêm túc tuân theo thiết lập, nhất định có thể thông qua mọi khảo nghiệm. ]

“Sao bây giờ lại nói nhiều như vậy?” Đổng Đồng khinh thường nói, bởi vì thiếu ánh sáng nên chỉ có thể nhìn kỹ từng tấm biển treo trên cửa nhà.

Nhưng hành động của cậu ngược lại dọa đến người đang trốn phía sau cửa, oanh một tiếng vang lớn, người đang lén qua mắt mèo nhìn cậu té ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh rêи ɾỉ đau đớn.

Đổng Đồng: Mình đáng sợ đến vậy sao.

Nhưng số nhà phần lớn đều đã bị che lại, mỗi nhà mỗi hộ đều treo rất nhiều tạp vật, không thì cũng là kính bát quái cùng phù chú, vừa lúc đem tất cả số nhà che kín.

Theo lẽ thường nếu không tìm được phòng, chỉ có thể đi gõ cửa hỏi thăm từng nhà, nhưng Đổng Đồng là người rất cẩn thận, với lại để cậu đi gõ cửa từng phòng thì quá lãng phí thời gian, vậy nên Đổng Đồng do dự vài giây, sau đó liền run rẩy thân thể.

Đổng Đồng bóp mũi hét lớn: “Ông…… Ông xã, mau cứu em! Em sợ quá!”

Trong phó bản không chừng sẽ có bẫy rập, Đổng Đồng sẽ không ngây ngốc đi gõ cửa để tìm việc, vậy thì đành để đối phương tự đi tìm cậu vậy.

Nhưng toàn bộ cửa tầng lầu bốc chốc đều bị đẩy ra, những cái đầu khác nhau đột nhiên thò ra, đồng thời đều nói một câu: "Anh ở đây!"

Đổng Đồng: Không phải chứ, mấy người đi ra đây xem náo nhiệt cái gì?

Theo lý thuyết, đối mặt với hiện tượng quỷ dị như vậy, Đổng Đồng vốn nên sợ hãi, nhưng hiện tại lại sắp bị chọc tức đến bật cười, cậu nắm tay lại, lên án mạnh mẽ quái vật chiếm tiện nghi của mình.

Cậu tận lực bình ổn tức giận, cắn răng nói: “Không, anh, anh, anh, còn có anh, căn bản không phải người yêu của tôi, ông xã cứu em!”

Đổng Đồng chỉ trong nháy mắt đã chỉ ra được bốn sinh vật không rõ, chỉ để lại một cánh cửa, mà thanh âm tán thưởng của hệ thống cũng theo đó truyền đến.

[Wow, ngài thế nhưng chỉ trong nháy mắt có thể phân biệt ra được đám quái vật kia, rốt cuộc là dùng cách nào?!!]

Đổng Đồng nhỏ giọng đáp lại: “Không, tôi chỉ là cảm thấy…… Nếu người yêu của tôi mà có dáng vẻ đó, thế thì tôi thà chết còn hơn.”