Quyển 1 - Chương 5: Miệng ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi tìm bạn trai

“Ha, ha, ha.” Cậu bắt chước động tác thọc vào rút ra, lại cẩn thận thu hàm răng lại, đem cái miệng mình biến thành một chiếc cốc tɧẩʍ ɖυ chất lượng tốt nhất.

Tiếng nước quanh quẩn trong căn phòng, thẳng đến khi miệng Đổng Đồng đã trở lên tê dại phát đau, Đổng Khiêm vẫn không có dấu hiệu bắn ra.

Người đàn ông được tỉ mỉ phục vụ ngược lại thảnh thơi thưởng thức mái tóc của Đổng Đồng, lòng bàn chân dẫm lên đũng quần hơi phồng lên của Đổng Đồng, Đổng Khiêm sung sướиɠ nói: “Đồng Đồng em xem, nơi này của em không phải có phản ứng rồi sao?”

Đổng Đồng nhắm chặt mắt, cậu tận lực khép chặt hai chân, nhưng không thể không thừa nhận, thân thể này thế nhưng thật sự sinh ra kɧoáı ©ảʍ.

Cả người giống như có một đợt điện lưu trải quét qua, Đổng Đồng càng thêm khó có thể chịu đựng, tính háo thắng không thể giải thích được nổi lên, cậu không chỉ phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ của Đổng Khiêm, tay cậu nắm lấy phần rễ cây, không ngừng loát động, khıêυ khí©h từ nhiều phương diện.

Có nước bọt giúp bôi trơn cán cây, tốc độ Đổng Đồng càng lúc càng nhanh, mà Đổng Khiêm cuối cùng cũng nhíu mi, thân thể cũng trở nên cẳng thẳng.

“Vèo” một tiếng, một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn ra, Đổng Đồng vừa mới chuẩn bị há miệng thả cây dươиɠ ѵậŧ trong miệng ra, lại bị nam nhân đè lại.

Giọng nói của Đổng Khiêm từ đỉnh đầu truyền tới, không cho phép cự tuyệt quyền lợi: “Nuốt xuống.”

Không còn cách nào, Đổng Đồng chỉ có thể nuốt xuống, hương vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙ không được tính là tốt, cậu gian nan nhịn xuống cơn buồn nôn truyền đến trong cổ họng, thân thể lại bị mạnh mẽ kéo một cái.

Người đàn ông cầm lấy dây thắt lưng bị vứt sang một bên, trói hai cánh tay Đổng Đồng lại, cậu vặn vẹo thân thể, dùng sức giãy giụa muốn chạy.

“Anh hai, chờ một chút, anh đang làm gì, anh hai có thể buông Đồng Đồng ra một chút được không?”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa kịp nuốt hết từ khóe miệng chảy ra, hai tay cậu bị trói lại, đuôi mắt ửng đỏ, quần áo xộc xệch, để lồ ra bờ vai gầy, cặp xương quai xanh tinh xảo cùng cái bụng nhỏ mềm mại, vị trí giữa hai đùi có một khối nhỏ phồng lên, hiển nhiên là dáng vẻ động tình, cậu ở trong lòng mắng mười tám đời tổ tông Đổng Khiêm, tất cả từ gì khó nghe nhất trong mà cậu nghĩ ra được đều dùng hết, nhưng giây tiếp theo toàn bộ suy nghĩ trong đầu cậu trực tiếp bị hành động của người đàn ông gián đoạn.

Vật thể ẩm ướt ấm áp bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, Đổng Đồng hoảng sợ ngẩng đầu, thế nhưng thấy nam nhân đang khẩu giao cho mình.

Cậu thiệt tình thực lòng nói: “Đừng mà, anh hai đừng như vậy, mau buông tay ra đi, em không cần.”

Nhưng Đổng Đồng làm sao có thể là đối thủ của Đổng Khiêm, cơ hồ chỉ trong chốc lát, chỉ trong chốc lát dươиɠ ѵậŧ của cậu đã nằm gọn trong miệng đối phương.

Một cổ điện lưu thổi quét toàn thân, tiếng thở dốc đột nhiên im bặt, Đổng Đồng ngẩng cao đầu, giống như thiên nga trắng ngẩng cổ chờ đợi cái chết, mỹ lệ vô cùng, đại não hoàn toàn trống rỗng.

“Ha ha ha.” Đổng Đồng nhìn trần nhà xa xa, miệng nhỏ không ngừng thở dốc, gò má ửng đỏ, tròng mắt che kín hơi nước, đốt ngón trỏ ngậm trong miệng, cố nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ nức nở, không biết là vì ủy khuất hay vui thích, đợi khi cậu phản ứng lại miệng nhỏ đã bị bạo lực hôn lấy, cậu cực kì tực giận, dùng sức cắn xé cánh môi của Đổng Khiêm.

Hậu quả chính là khóe miệng của hai người đều bị cắn đến bật máu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng cậu cũng chui vào miệng Đổng Khiêm, hắn cũng không có chút mâu thuẫn nào nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bản thân.

Nhưng Đổng Khiêm vẫn chưa bỏ qua cho cậu, cự thú dưới háng hắn vẫn kiêu ngạo ngẩng dựng đứng, bằng vào sức lực cực lớn, hắn một tay liền chế ngự Đổng Đồng, một cái tay khác không ngừng loát động.

Nam nhân nhắm chặt hai mắt, miệng lẩm bẩm, không ngừng gọi tên cậu: “Đổng Đồng, Đồng Đồng, Đồng Đồng, Đồng Đồng...”

Khi gọi tên Đổng Đồng, bên trong giọng nói tràn ngập sự si mê và nhớ nhung, cuối cùng nam nhân cầm dươиɠ ѵậŧ của mình nhắm ngay gương mặt tràn ngập vẻ xuân sắc của Đổng Đồng.

“Vèo vèo vèo” lại là từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c sền sệt, toàn bộ đều bắn hết lên mặt Đổng Đồng, nam nhân còn xấu xa dùng tay đem tinh dịnh bôi ra.

“Đồng Đồng xinh đẹp như vậy... Được rồi, anh hai cho phép em ra ngoài, nhớ không được làm gì nguy hiểm với về sớm một chút.”

Trên quần áo Đổng Đồng dính đầy chất lỏng trắng đυ.c, nhưng cậu lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong dư ba kɧoáı ©ảʍ.

“Đồng Đồng đã biết.” Cậu mềm giọng đáp lại.

Cảm giác này cậu chưa bao giờ thể nghiệm quá, tựa như cậu thật sự trở thành “Đổng Đồng” trong trò chơi, hoàn toàn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ.

Thanh âm của hệ thống lại lần nữa vang lên.

[Chúc mừng người chơi đã thành công lừa gạt anh trai, phát huy tốt thiết lập của chính mình.]

[Bây giờ ngài hãy ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, đi xuống tầng dưới tìm người yêu của ngài đi.]