Quyển 1 - Chương 4: Phải khẩu giao cho anh trai

Hiện tại vậy mà lại nói với cậu, muốn cậu dùng miệng đi hầu hạ dươиɠ ѵậŧ một người đàn ông khác, hơn nữa người này còn là một kẻ xa lạ chưa gặp được mấy phút đã dở trò dâʍ ɭσạи với cậu, sao cậu có thể tiếp thu?

“Hửm?” Đổng Khiêm tiến lại gần, từ trong l*иg ngực phát ra âm thanh khẽ khẽ, thúc giục Đổng Đồng nhanh chân.

“Em biết rồi.” Đổng Đồng mím môi, thế nhưng thật sự xoay người, ngồi xổm lên chiếc nệm mềm mại.

Toàn thân cậu đang run rẩy, trên mặt lại ngụy trang thành dáng vẻ nhu nhược đáng thương, mang theo tâm tình thấy chết không sờn, chậm rãi cởi bỏ dây thắt lưng của Đổng Khiêm.

Trên người Đổng Khiêm là một bộ quần áo màu trắng nghiêm túc, cho dù đang ở nhà cũng mặc chính trang, quá trình cởi ra đặc biệt lâu.

“Thật ngoan, Đồng Đồng không quên là tốt rồi.” Nam nhân khóe miệng khẽ nhếch, đúng chuẩn một người anh trai nhà bên hiền lành ấm áp, không ngừng khích lệ Đổng Đồng, nhưng động tác trên tay lại giống như đang đối xử với một con chó, không ngừng xoa đầu cậu.

Suy nghĩ của Đổng Đồng bay xa, cậu không buông tha một tia chán ghét xẹt qua trong đầu, không thể nghi ngờ, cậu cực kì phản cảm khi tiếp xúc cùng đàn ông.

Thế vì sao cậu lại đáp ứng làm người yêu của Tiêu Văn Dịch?

Cậu cố hồi tưởng lại ngày mình đồng ý cùng Tiêu Văn Dịch ở bên nhau, nhưng đầu lại đau đớn giống như bị búa gõ mấy cái.

“Đồng Đồng đang nghĩ đến chuyện gì, bây giờ không phải lên chú tâm lấy lòng anh hai sao, còn có tâm tư chú ý đến chuyện khác?” Đổng Khiêm nhẹ giọng hỏi, động tác trên tay lại thô bạo, trực tiếp đem đầu Đổng Đồng túm lại đây.

Đổng Đồng đâm thẳng đến dươиɠ ѵậŧ to lớn nóng bỏng, cậu theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, lại bị Đổng Khiêm cưỡng chế kéo lại, đôi môi cậu mấy lần cọ vào cây dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng.

“Anh hai...” Đổng Khiêm nhíu mi, nhưng sau khi đυ.ng phải ánh mắt của Đổng Khiêm cậu lại cứng họng không nói lên lời.

Đêm khuya, ánh mắt không chút để ý của Đổng Khiêm mang theo cảm giác áp bách ngột ngạt khiến người sợ hãi.

Đổng Đồng bỗng chốc rũ đầu xuống, sau một phen rối rắm, cậu cuối cùng cũng chịu tiến lại gần dươиɠ ѵậŧ đang kiêu cao ngẩng đầu.

Liếc mắt một cái thôi cũng đủ khiến người sợ hãi, chiều dài ít nhất phải hai mươi centimet, bên trên hiện rõ gân xanh thô kệch, trên qυყ đầυ thâm tím chảy ra chất lỏng trong suốt.

Đổng Đồng hoạt động thân thể, do dự một chút rồi há miệng, cậu chưa bao giờ làm chuyện này nên không khỏi rối rắm, không biết nên hạ miệng như thế nào.

“Ưʍ...” Đổng Đồng thè lưỡi liếʍ từ gốc cây đến đỉnh đầu, hai tay cậu co quắp đặt ở hai bên, động tác thật cẩn thận, giống như bé mèo con đang uống sữa, nhẹ nhàng từ tốn.

Cũng may Đổng Khiêm là người thích sạch sẽ, trên dươиɠ ѵậŧ không có mùi gì nặng, ngoại trừ vị mặn của mồ hôi ra thì cũng không còn vị gì lạ khác, chừng này Đổng Đồng vẫn có thể chịu đựng được.

Dáng vẻ ngoan ngoãn như mèo còn của cậu đủ để khiến bất luận kẻ nào mềm lòng, tính cách Đổng Đồng vốn mang theo vài phần trẻ con, khi đôi con ngươi kia nhắm lại, cặp lông mi dài cũng hơi hơi rung động, đáng yêu vô cùng.

Nhưng Đổng Khiêm lại chẳng có chút thương tiếc, dùng sức đè lại đầu cậu, mạnh mẽ ấn xuống dưới, trong nháy mắt cây dươиɠ ѵậŧ thô to giống như côn sắt trực tiếp nhét đầy toàn bộ khoang miệng cậu, thậm chí chọc thẳng đến yết hầu.

Đổng Đồng theo bản năng muốn nôn khan, giãy giụa muốn trốn, lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông gắt gao đè lại, không khỏi phát ra thanh âm nức nở: “Ưʍ... A... Buông... Ra.”

Giọng nói cậu mơ hồ không rõ, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, bàn tay người đàn ông vuốt ve gương mặt cậu.

Đổng Khiêm lau đi giọt nước mắt kia, tròng mắt càng thêm vẻ hưng phấn, tay lại càng dùng sức: “Đồng Đồng, anh hai lúc trước không phải đã dạy em rồi sao, liếʍ như vậy là không được đâu, chỉ có như này mới thích hợp với loại kỹ nữ như em không phải sao?”

Đổng Đồng dùng sức lắc đầu, đôi mắt hạnh mở to rưng rưng nước mắt, cậu chưa từng rơi lệ trước mặt ai, nhưng phản ứng sinh lý khiến cậu khó có thể khống chế được.

Đáng chết, đáng chết, đáng chết!

Đổng Đồng không ngừng mắng, nhục mạ Đổng Khiêm, nào là cuồng bạo lực, nghiện tìиɧ ɖu͙©, nhưng sức lực người đàn ông lại rất lớn, khiến cậu hoàn toàn không thể tránh thoát.

“Đừng để răng đυ.ng vào, bằng không anh hai sẽ không nhịn được trừng phạt em mất.” Đổng Khiêm ôn thanh nói, mang theo hơi thở không cho phép kháng cự.

“Ưʍ.” Toàn bộ khoang miệng của Đổng Đồng bị nhét đầy, từ quai hàm cũng có thể nhìn thấy hình dáng dươиɠ ѵậŧ, nghe người đàn ông nói thế cậu chỉ đành tập trung vào công việc trước mắt, miệng nhỏ không ngừng liếʍ láp lên xuống.

Tuy trong lòng không tình nguyện chút nào, nhưng vì nhiệm vụ Đổng Đồng đành phải nhịn xuống, chỉ nghĩ làm sao sớm một chút kết thúc là tốt rồi, hai tay của cậu ôm lấy đùi Đổng Khiêm, động tác lên xuống càng thêm ra sức.