Chương 3: Món đồ chơi thú vị

Cẩm Đàn tất nhiên nghe được giọng nói lẩm bẩm của Thẩm Lệnh Loan, hắn hơi nâng đầu nhìn vẻ mặt uất ức giận mà không dám nói của Thẩm Lệnh Loan, phát hiện mình rất thích vẻ mặt sinh động của y lúc bị ức hϊếp.

Có vẻ như , hắn nhặt được một món đồ chơi thú vị rồi.

Hắn chậm rãi nói: "Ngươi là người hầu hạ, không biết làm sao hầu hạ chẳng lẽ muốn bổn vương ném ngươi tới Sở quán học hỏi à?"

"Ngươi!"

Thẩm Lệnh Loan vừa tức vừa sợ, ý tứ của hắn chính là muốn y....

Thẩm Lệnh Loan đã được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên đυ.ng phải khó khăn, y không nhịn được đột nhiên đứng dậy, nhưng đầu gối vừa hơi rời mặt đất, bả vai bỗng nhiên bị một bàn tay như ngàn cân đè xuống, thậm chí còn chuẩn xác nắm lấy xương bả vai y, giống như một giây sau có thể bóp nát.

Giờ khắc này Thẩm Lệnh Loan bỗng nhiên mới nhớ tới nội lực của mình bị phong bế, cho nên khinh công làm y kiêu ngạo cũng không cách nào để y trốn thoát trước mặt Cẩm Đàn và Trầm Lan.

Nước mắt đau thương của y lập tức rơi xuống, kiêu ngạo đang trỗi dậy lập tức bị dập tắt, run giọng khóc cầu xin tha thứ.

"Ta, ta hầu hạ, ta hầu hạ được chưa, hức ...."

Y vừa chán ghét lại bài xích, nhưng vẫn chịu đựng khuất nhục và cảm giác nôn mửa, vươn lưỡi thật cẩn thận liếʍ liếʍ, vẻ mặt đau khổ liếʍ cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay.

Đầu lưỡi màu hồng nhạt run rẩy, động tác liếʍ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi nuốt vào làm cho Trầm Lan cứng đờ ở một bên, hắn sững sờ nhìn khuôn mặt thanh tú của Thẩm Lệnh Loan, không ngờ dươиɠ ѵậŧ rũ dưới bụng lại chậm rãi cứng rắn.

Cẩm Đàn đang say sưa nhìn chằm chằm Thẩm Lệnh Loan ngược lại không hề hay, chờ Thẩm Lệnh Loan liếʍ tay xong, hắn mới ban ơn nói.

"Được rồi, hôm nay bổn vương cũng mệt mỏi, Trầm Lan, nhốt người vào trong phòng củi."

Thẩm Lệnh Loan cứ nghĩ hắn giày vò xong sẽ thả mình đi, nhưng lời hắn vừa nói ra khiến ý trừng lớn mắt, không dám tin la lên: "Cái gì! Ngươi không thả ta đi sao? ”

"Thả ngươi đi?"

Cẩm Đàn nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười khiến người ta lạnh sống lưng, giọng điệu thương hại nói.

"Bổn vương nói muốn thả ngươi đi hồi nào? Ngươi trộm cắp dưới chân thiên tử, là nên chém đầu, cho rằng dỗ dành bổn vương có thể được miễn tội sao? ”

"Nhưng ngươi rõ ràng nói...."

“Bổn vương nói muốn thả ngươi đi sao?”

Lời nói của Thẩm Lệnh Loan đột nhiên dừng, y mới phản ứng lại từ đầu đến cuối đều Cẩm Đàn không có nói muốn thả mình đi, vừa rồi lấy lòng Trầm Lan cũng chỉ là vì lưu lại một đôi tay của mình mà thôi.

Vừa nghĩ đến việc bị nhốt trong phủ Cẩm Đàn còn không biết phải chịu bao nhiêu khuất nhục, y nhịn không được nữa, tức giận lớn tiếng nói.

"Ngươi thật vô liêm sỉ! Ta là đệ tử của cốc Thiên Trần, sư phụ ta là Thiên Trần Tử, sư huynh là Thẩm Lệnh Tuyết, nếu ngươi không thả ta bọn họ đều sẽ tới tìm ngươi tính sổ! ”

Thật ra lúc rống ra những tên tuổi này trong lòng Thẩm Lệnh Loan cũng thấp thỏm bất an, sư phụ vân du bên ngoài nhiều năm, đã sớm không biết đi đâu, mà sư huynh lại càng ở giang hồ xa xôi, huống hồ thật lâu trước đây đã dặn dò y không được đi kinh thành, người giang hồ nên cách triều đình rất xa.

Hơn nữa Thẩm Lệnh Loan cũng biết sư huynh có bí mật, cho dù hắn ra khỏi cốc cũng tuyệt đối sẽ không đi tới kinh thành, cho nên làm sao có thể biết mình bị vây bắt?

Lần này, Thẩm Lệnh Loan không nhịn được tò mò chạy tới kinh thành chơi, hiện giờ bị nhốt càng thêm tứ cố vô thân, cũng chỉ có thể ngóng trông thanh danh sư phụ và sư huynh có thể làm Cẩm Đàn khϊếp sợ.

Nhưng Cẩm Đàn không phải người thường, hắn là vương gia tôn quý.

Hắn cũng nghe nói qua cốc Thiên Trần và tên người mà Trầm Lệnh Loan nói, quả thật là một môn phái không nhỏ ở trong giang hồ, nhưng xưa nay triều đình và giang hồ không qua lại, hơn nữa Thẩm Lệnh Loan cũng không nhất định thật sự là người của cốc Thiên Trần, nếu y quả thật có chỗ dựa vững chắc, vậy cứ chờ hỗ dựa tới rồi nói sau.

Cẩm Đàn quyết định sẽ không dễ dàng buông tha cho món đồ chơi mà mình thích.

Hắn giả vờ không biết.

"Cốc Thiên Trần gì? Bổn vương chưa bao giờ nghe nói qua, nếu tiểu tặc ngươi còn dám ồn ào nói lung tung với bổn vương, bổn vương sẽ cắt lưỡi ngươi. ”

Sau khi nghe được uy hϊếp của hắn, Thẩm Lệnh Loan hoảng sợ quả thật không dám nói nữa, chỉ có thể bó tay hết cách bị Trầm Lan áp giải đi về phía phòng chứa củi.