Chương 4: Nhốt phòng củi

Phòng củi là nơi cũ nát nhất trong vương phủ, ngay cả hạ nhân cũng rất ít khi đặt chân vào, bên trong chất đầy củi bỏ hoang, đẩy cửa đi vào toàn mùi mục nát.

Thẩm Lệnh Loan chưa từng ở một nơi dơ bẩn đến như vậy, lúc này giãy giụa kháng cự nói.

“Ta không muốn ở nơi này, cho ta một gian phòng nhỏ cũng được, ta không muốn ở nơi này”

Trầm Lan thờ ơ kéo y đến bên cạnh cột nhà củi, lấy dây thừng quấn lấy y từng vòng, cũng không nói một câu.

Nhìn thấy hắn lạnh lùng như vậy, Thẩm Lệnh Loan cắn răng, cố gắng ngửa đầu tới gần hắn, ngay cả hơi thở ấm áp cũng phả lên gò má hắn, tiếng cầu xin tha đáng thương hàm chứa ý xuân.

"Ngươi, nếu ngươi muốn ta hầu hạ ngươi một lần cũng được, chỉ cần đừng nhốt ta ở chỗ này, nơi này bẩn lắm."

Tiếng oán giận mềm mại như có như không cố ý câu dẫn, Trầm Lan cứng đờ, mạnh mẽ thu tay lại, vẻ mặt căng thẳng không dám nhìn vào mắt y.

Thừa dịp dây thừng còn chưa hoàn toàn trói chặt, Thẩm Lệnh Loan vội vàng giãy ra bắt lấy tay hắn, bàn tay trực tiếp hướng dưới hông hắn, vội vàng.

"Đại ca, ân nhân ... Ta nhất định sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, làm ơn.”

Nhưng tay y vừa đυ.ng phải quần, Trầm Lan hoàn hồn lập tức bắt lấy cổ tay y, xúc cảm tinh tế trong lòng bàn tay làm cho hắn bất giác run lên, rồi lại giống như kìm sắt trói lại.

Thẩm Lệnh Loan thấy hắn không động tâm chút nào, không cam lòng lại vội vàng cầu xin vài câu, nhưng Trầm Lan nhanh chóng trói y lại nghiêm ngặt sau đó xoay người rời đi, thân ảnh cao lớn lại như đang chạy trối chết.

"Này! Này!”

Thẳng đến khi cửa phòng củi đem tiếng hô của Thẩm Lệnh Loan chặn lại, y mới không cam lòng an tĩnh lại, dùng hết chiêu số học tập cũng không thể đem cái dây thừng nhìn như đơn giản này cởi ra.

Sớm biết như vậy lúc trước y nên cùng sư phụ học một ít thu cốt thuật gì đó, bằng không cũng sẽ không rơi vào tình trạng bị người khác khống chế như vậy.

Thẩm Lệnh Loan bị trói ngồi trước cột động

Kêu trời, trời không thấu

Kêu đất, đất không nghe....

Đến giờ ăn tối cũng không có ai đưa cơm cho y, vừa đói vừa buồn ngủ.

Sáng sớm hôm sau y lại bị hạ nhân dẫn tới trước mặt Cẩm Đàn, lần này không phải ở phòng hôm qua, mà là đến thư phòng.

Cẩm Đàn đang nhàn nhã viết chữ trước bàn làm việc, mang mũ ngọc xanh, phiêu dật tuấn tú, khóe miệng còn mỉm cười, Thẩm Lệnh Loan bước vào cửa nhìn thấy hắn lại bị dọa đến chân mềm nhũn.

Y bị trói cả đêm, cánh tay tê dại mất sức, buông trên mặt đất còn không ngừng run rẩy, bị ép quỳ trước mặt Cẩm Đàn.

Cẩm Đàn viết xong mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng héo úa của y sau một đêm thì cong môi, nhưng rất nhanh lại nhíu mày, ghét bỏ nói.

"Thối chết đi, dẫn y xuống tắm rửa."

Hạ nhân cung kính đáp một tiếng rồi dẫn Thẩm Lệnh Loan đi xuống, Cẩm Đàn nhìn y đi đứng lảo đảo, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cười phân phó nói.

"Mặc cho y bộ quần áo ta mua hôm qua."

Thẩm Lệnh Loan không biết ý tứ của hắn, nhưng nhìn thấy nụ cười của hắn thì trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Hạ nhân đưa y đến một gian phòng, lại phái người mang vào thùng tắm, sau khi rót đầy nước ấm liền lui ra.