Chương 2: Đấy là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, chẳng lẽ không cho phép ta lau đi à. (H)

Xiêm y của ám vệ rất đơn giản, cũng một phần do tính chất thân phận.

Thẩm Lệnh Loan không biết cởi, giật lung tung mấy cái cũng không kéo xuống được, y lập tức có chút nóng nảy, lúc này ám vệ trầm mặc mới vươn tay, cúi đầu nói.

"Ta tự cởi."

Y kéo mấy cái đã cởi được vạt áo, nhưng vẫn ngập ngừng nắm chặt quần áo không buông tay.

Thẩm Lệnh Loan len lén nhìn Cẩm Đàn, sau khi chống lại ánh mắt vui vẻ xem kịch vui của đối phương, trong lòng biết rõ hắn sẽ không thay đổi chủ ý lần nữa, thôi thì làm xong sớm rồi nghĩ cách chạy trốn khỏi tên Vương gia biếи ŧɦái này, y nhắm mắt gạt bỏ bàn tay của ám vệ, vội vàng dọc theo vạt áo âm thầm sờ qυầи ɭóŧ hắn.

Lúc ngón tay đυ.ng phải vật mềm mềm thì giật mình rút tay, Thẩm Lệnh Loan không khỏi ghen tị, trừng mắt nhìn vùng dưới của ám vệ. Trong lòng lẩm bẩm: Sao cái đó của hắn lại to đến thế?

Y nhíu mày nhăn mặt bóp nhẹ.

Ngày thường y cũng sẽ tự mình an ủi, cho nên lần đầu tiên dùng tay sờ người ta cũng hoàn toàn dựa theo phương thức của mình, nhưng y lại không biết cảm thụ của ám vệ, nên vẫn để ý sắc mặt của hắn.

Nhưng mặt ám vệ vẫn trầm lặng, một chút cảm xúc cũng không lộ ra ngoài.

Cẩm Đàn nhìn một màn tẻ nhạt vô vị này không hài lòng nói.

"Trầm Lan, cởi xiêm y của ngươi ra, bổn vương cũng không muốn nhìn thấy xiêm y này nhích tới nhích lui."

Vốn là núp dưới xiêm y sờ cho người ta đã thấy xấu hổ, hiện giờ Thẩm Lệnh Loan lại nghe được yêu cầu quá đáng này của Cẩm Đàn, cả kinh đến mức lập tức thu tay lại, lại thấy ám vệ tên là Trầm Lan quả thật là nghe lệnh, không nói tiếng nào cởϊ qυầи áo lộ ra cơ bụng khỏe mạnh, cũng lộ ra dươиɠ ѵậŧ cương cứng.

Thẩm Lệnh Loan mới sờ lên đã giật mình, bây giờ vừa thấy đã ngạc nhiên, lại có chút không dám động.

Cẩm Đàn lại thúc giục nói.

"Lúc tiểu tặc ngươi trộm đồ thì rất nhanh tay, sao bây giờ lại rề rà chậm chạp thế? Hửm? ”

Âm cuối cùng có chút uy hϊếp, Thẩm Lệnh Loan không thể làm gì khác hơn là im lặng nuốt nhục nhã này vào trong, nhấc mí mắt sờ lung tung, còn cố gắng xoa nắn.

Đầu gối Trầm Lan quỳ một chân trên mặt đất, đầu rũ xuống, thế là có thể nhìn thấy bàn tay trắng nhỏ của Thẩm Lệnh Loan nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mình, đôi tay trắng này đặc biệt động lòng người, còn mềm mại hơn tất cả nữ tử mà hắn từng thấy.

Vừa rồi hắn chỉ lo căng thẳng, không nổi chút phản ứng nào, ngay sau đó chính mắt nhìn thấy hình ảnh dâʍ đãиɠ như vậy, lại không tự kiềm chế nuốt nước miếng, cuối cùng dươиɠ ѵậŧ rũ rượi chậm rãi ngẩng lên.

Thẩm Lệnh Loan toàn tâm toàn ý hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng vui vẻ, càng lúc càng ra sức vỗ về hắn, cuối cùng hô hấp Trầm Lan cũng rối loạn, cơ thể đột nhiên cứng đờ bắn ra ngoài.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc làm dơ bàn tay đang run rẩy của Thẩm Lệnh Loan, y ghét bỏ bôi lên người Trầm Lan một chút, đột nhiên cổ tay tê tê, thì ra vừa rồi có một quân cờ bắn vào tay y.

Thẩm Lệnh Loan kinh ngạc nhìn bàn cờ trên bàn nhỏ của Cẩm Đàn, sau đó sợ hãi nhìn về phía hắn, không dám lên tiếng.

Trong kinh thành đều biết tính tình Cẩm Đàn cổ quái, nhưng lại không ai biết thì ra hắn cũng biết võ công?

Hơn nữa thực lực kia lại không hề thua kém Thẩm Lệnh Loan chút nào.

Ban đầu Thẩm Lệnh Loan ngại luyện võ khổ cực, cuối cùng chỉ học mỗi khinh công dùng để hộ thân, hiện giờ gặp phải nhân vật khó giải quyết như Cẩm Đàn, càng ở lâu lại càng sợ hãi.

Ngón tay của Cẩm Đàn đang kẹp tẩu thuốc, thảnh thơi nhả ra một làn khói, nói:

"Ám vệ dưới trướng bổn vương là người còn tôn quý hơn thường nhân, sao vậy, ngươi dám ghét bỏ?"

Thẩm Lệnh Loan thấp tha thấp thỏm nghe hắn nói, cuống quít vội vàng lắc đầu nói.

"Không phải, tiểu nhân không có ghét bỏ, chỉ là cái này … cái này...."

Bàn tay bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên của y vẫn còn ướt nhẹp, tản ra mùi tanh nồng, trong lúc nhất thời y cũng không dám làm gì, cứ thế ngẩn ngơ như vậy.

Sau đó nhận thức được một điều, giọng nói tràn đầy bất mãn.

"Đấy là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, chẳng lẽ không cho phép ta lau đi à."