Mạt Mạt mang bánh ngọt mà dì Long làm cho mình và ba ba bưng tới trạm y tá, nó muốn đặt lên bàn nhưng mặc kệ là cố gắng kiễng chân bao nhiêu cũng không thể với tới bàn y tá, may mắn mà có chị Tiểu Đinh hỗ trợ!
Các y tá trực ban đều đi tới: "Cảm ơn Mạt Mạt, các chị đều rất thích, các chú bác sĩ cũng vậy!"
“Không cần cảm ơn nha, đây là Mạt Mạt nên làm! Nhu nhon nga..."
Mạt Mạt hào khí vô cùng khoát tay áo, xoay người lạch cạch chạy đi mất.
Nó còn phải nhanh chóng trở về dỗ ba ba Cửu Cửu ngủ!
.
Vừa nghĩ đến ngày mai là có thể xuất viện trở về nhà, Yến Cửu hưng phấn đến mức ngủ cũng không yên, nhìn từ xa, Mạt Mạt ba tuổi nhìn qua còn trưởng thành hơn một chút so với người làm cha như cậu.
Thấy Yến Cửu một hồi đứng lên gấp một xấp quần áo, một hồi lại ở trong phòng đi qua đi lại, tóm lại chính là không có một phút một giây nào yên tĩnh nghỉ ngơi, Mạt Mạt không nhìn nổi nữa.
“Cửu Cửu ngủ thôi nào! Mạt Mạt hát cho Cửu Cửu nghe nha.”
Bất cứ khi nào nó không ngủ được, ba ba đều đến hát cho nó nghe! Hôm nay Cửu Cửu không ngủ được, Mạt Mạt cũng muốn dỗ Cửu Cửu ngủ ngon!
Nói xong, Mạt Mạt cũng không đợi người cha già của mình trả lời đã trực tiếp ôm cổ Yến Cửu, ôm đầu ba ba mình bắt đầu nhỏ giọng dỗ dành: "Cửu Cửu Cửu Cửu mềm fufu, tới khi đi ngủ sẽ ngáy khò khò khè khè..."
Trong lòng Yến Cửu ấm áp, nghiêng đầu hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Mạt Mạt, sau đó ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
“Con đang ngắm trăng ở nơi phương xa..."
Mạt Mạt vô cùng kinh ngạc trước nụ hôn bất ngờ này, giọng hát càng thêm hào phóng: "Có bao nhiêu chiếc bánh bao đang tự do bay lượn..."
Yến Cửu: "......”
Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ càng nghe càng có tinh thần, nhưng không nghĩ tới chính là nghe một hồi, Yến Cửu thật đúng là bị bài hát Mạt Mạt dùng để thôi miên này làm cho buồn ngủ, mí mắt đã có dấu hiệu không nâng lên nổi.
Nhưng không đợi cậu tiến vào mộng đẹp, chợt nghe thấy Mạt Mạt dán vào tai cậu nhanh chóng nhỏ giọng nói một câu: "Trước tiên nhu nhon nha..."
Tuy rằng Yến Cửu có thể nghe hiểu được đại bộ phận lời nói của Mạt Mạt, nhưng câu này thật sự là không nhận ra được: "Mạt Mạt, “nhu nhon" là cái gì?”
“Giống như lúc đi ngủ phải nhắm mắt lại nha..." Mạt Mạt tự tin nhe răng: “Đi ngủ nào, nhu nhon nha.”
Sau khi nghe điều này, Yến Cửu bất đắc dĩ vỗ trán một cái: "... Là ngủ ngon.”
“Ngài Yến, thủ tục đã làm xong rồi, hiện tại chúng ta có thể xuất phát.”
Động tác của Văn Chinh rất tự nhiên cất hóa đơn vào trong cặp công văn của mình, sau đó chắp tay đứng ở cửa, kiên nhẫn chờ đợi Mạt Mạt xỏ giày cho Yến Cửu.
Tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận thứ mình đang nhìn thấy chính là Mạt Mạt đang xỏ giày cho Yến Cửu, nhưng không thể phủ nhận chính là, sự thật chính là như vậy.