Chương 22

“... Mạt Mạt, ba ba có thể tự mình đi giày". Yến Cửu cúi đầu nhìn Mạt Mạt đang túm lấy mắt cá chân trái của mình nhét vào giày phải của mình, cũng vô cùng bất đắc dĩ nói: “Hay là con để ba ba tự mình thử xem?”

Mạt Mạt nghe xong lập tức ôm lấy bắp chân Yến Cửu, cái đầu nhỏ cũng tựa vào trên đùi cậu, kiên định lắc đầu: "Không được, Mạt Mạt phải mang giày cho Cửu Cửu!"

“Ha ha, vậy con ôm ba ba làm gì hả?”

Yến Cửu nhẹ nhàng lắc lắc chân, khiến cho Mạt Mạt đang treo trên đùi cậu cũng lắc lắc hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt dán vào đầu gối cậu mềm mại mịn màng.

“Bởi vì muốn ôm lấy nhau!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt Mạt bị ép đến thu nhỏ lại, đứa nhỏ chu lên.

Lần này Văn Chinh nghe hiểu.

Hắn cực kỳ nể tình cổ vũ: "Mạt Mạt thật hiếu thuận, Mạt Mạt thật tuyệt vời.”

“Cảm ơn Văn thu thu!”

Nghe thấy Văn thúc thúc khích lệ, Mạt Mạt không khỏi càng hăng hái hơn.

Mọi người phải ôm lấy nhau, đây là điều daddy đã dạy cho mình!

Tối hôm qua Cửu Cửu đã giúp nó thay qυầи ɭóŧ nhỏ, hôm nay nó phải giúp Cửu Cửu mang giày mới được!

Mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng Mạt Mạt cũng giúp người cha già nhà mình mang giày xong, nhưng xét thấy đứa nhỏ thật sự không biết buộc dây giày nên Yến Cửu chỉ có thể ôn hòa nhỏ nhẹ mà nhấc hai chân của mình từ trong lòng Mạt Mạt trở về.

“Lát nữa đưa tôi và Mạt Mạt đến... " Mặc áo khoác tử tế, Yến Cửu chợt dừng một chút.

Đột nhiên cậu không biết mình nên đi đến nơi nào mới có thể giống như trước đây, giấu diếm tình huống của gia đình của mình với truyền thông và bên ngoài.

Văn Chinh đoán được có thể Yến Cửu đang suy nghĩ đến chuyện này, hắn thuận theo ngữ ý của Yến Cửu để tiếp lời: "Tư tiên sinh đã dặn, bảo tôi đưa ngài và Mạt Mạt đến chung cư Giang Tỉ Loan.”

Nơi đó an ninh đạt tiêu chuẩn, mà vị trí địa lý cũng sẽ không quá mức phô trương.

Tổng giám đốc Tư có rất nhiều bất động sản, nhưng vì hai cha con Yến Cửu mà chọn trúng nơi này, có thể nói là cực kỳ dụng tâm.

Văn Chinh vừa dứt lời, chợt nghe thấy Yến Cửu khinh thường cười nhạo một tiếng.

“Ha...... Thật sự là làm phiền anh ấy hao tâm tổn trí.”

Nói xong Yến Cửu nắm lấy Mạt Mạt, bàn tay còn lại cầm lấy khối lập phương Ultraman, sải chân dài nghênh ngang rời đi.

Tư thái ung dung, ánh mắt khinh miệt, ngoại trừ dùng cách nói "đầu óc đúng là hỏng rồi" để giải thích ra, chỉ còn lại có một cách giải thích duy nhất là...

Văn Chinh lấy điện thoại di động vẫn luôn duy trì trạng thái kết nối trong túi ra, qua microphone báo cáo với người bên kia: "... Đúng vậy, vừa mới rồi đúng là Yến tiên sinh lại bắt đầu học theo bá đạo tổng tài mỉm cười tà mị.”

Giọng nói trong ống nghe trầm thấp và khàn khàn, rõ ràng là bệnh tật nhưng cũng không che giấu được sự trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu căng, lại vẫn mang theo vài phần khí thế không giận tự uy ngày thường, "Phái người để mắt tới em ấy.”