Chương 20

Tuy rằng chậu nước này nhìn qua có hơi nhỏ, nhưng tóm lại là tâm tư tình cảm của đứa nhỏ dành cho mình, tất nhiên là phải mỉm cười rồi...

Trong lúc đầu óc Yến Cửu còn đang nhanh chóng suy nghĩ thì Mạt Mạt đã bưng chậu nước trong tay đi tới trước mặt cậu, lòng tràn đầy vui mừng đặt chậu nước lên miệng Yến Cửu: “Cửu Cửu thích... xà phòng, thích bọt biển!"

Đứa nhỏ ngoan, con thật đúng là hiếu thảo chết cha con rồi.

Yến Cửu "Bùm" một cái ngửa mặt nằm ngã vào gối, thở một hơi thật dài.

Giờ cậu chỉ muốn Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy thôi.

Bàn tay mũm mĩm đầy thịt của đứa nhỏ nắm một cái ống hút nhựa, hứng khởi bừng bừng tiến đến bên cạnh Yến Cửu: "Cửu Cửu...vù vù!"

...... Được rồi.

Yến Cửu chậm rãi hít vào một hơi, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó thổi bong bóng xà phòng nổ tung trên mặt mình.

Yến Cửu: "......”

.

Sắc trời đã tối, các bệnh nhân trong phòng bệnh đã trải qua một ngày điều trị vất vả nên rất nhiều người đều tắt đèn nghỉ ngơi sớm.

Trong trạm y tá, y tá trực ban đang cúi đầu chuyên chú làm việc của mình. Đột nhiên qua khóe mắt của cô xuất hiện một cái gì đó đủ mọi loại màu sắc, nhưng khi cô quay đầu nhìn thì thứ kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Chị Lưu... là em hoa mắt sao, chị xem chỗ đó có cái gì không?" Cô kéo tay áo y tá bên trái, hai người cùng nhìn về hướng cô vừa mới quay đầu.

Không có gì cả.

“Tiểu Đinh, em đừng kinh ngạc như vậy, khiến chị cũng giật mình sợ hãi theo”. Chị Lưu vuốt vuốt da gà da vịt nổi đầy tay của mình, chuyển tầm mắt về lại màn hình máy tính.

Nhưng khi cô vừa mới quay đầu, qua khóe mắt Tiểu Đinh lại nhìn thấy cảnh tượng hào nhoáng như vừa rồi, cô lo lắng sẽ quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của các bệnh nhân nên chỉ có thể theo bản năng thấp giọng kêu lên: "Chị, chị Lưu, có... có..."

Trước khi cô kịp nói hết từ cuối cùng với giọng run run, một khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lọt vào tầm mắt của cô: "... Mạt Mạt?”

Cô đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu nhìn ra ngoài trạm y tá.

"Ừm!" Mạt Mạt bày ra khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nói: "Chị y tá ơi, Mạt Mạt sắp phải đi rồi, chị nhớ nhớ đến em nhé..."

Tiểu Đinh đặt cây bút trong tay xuống, không nỡ mà "A" một tiếng nói: "Nhanh như vậy đã phải đi rồi sao..."

Chị Lưu kinh nghiệm phong phú dùng khuỷu tay đẩy cô một cái, nhắc nhở: "Em nói cái gì vậy Tiểu Đinh, đây là bệnh viện đó."

"Giống như một món quà..." Mạt Mạt cố gắng duỗi bàn tay ngắn của mình ra rồi giơ cánh tay lên cao, rốt cuộc làm cho Tiểu Đinh nhìn thấy chiếc đĩa đồ ăn mà mình đang cầm trong tay.

Tiểu Đinh vội vàng giúp đứa nhỏ bưng đồ lên: "Đây là cái gì vậy Mạt Mạt?”

Đĩa đồ ăn không tính là nhẹ, một đường từ xa đi tới lại còn nhảy lên nhảy xuống vài cái ở trước quầy đã khiến cho Mạt Mạt mệt mỏi đến mức thở hồng hộc: "Cho chị y tá, chị y tá thử đi…"