“Cho nên cứ để cho bọn họ đấu đi, mặc kệ xảy ra kết quả gì... " Tổng giám đốc Vạn phủi tàn thuốc lá, khinh thường cười nhẹ một tiếng: “Huy Đồ chúng ta đều không chịu thiệt.”
Nếu như Yến Cửu bởi vì mấy tin đồn hắc hồng mà bị cư dân mạng cùng nhau tấn công, như vậy chẳng cần có sự can thiệp của công ty mà nhà họ Yến và nhà họ Tư sẽ ra tay giải quyết, hơn nữa Huy Đồ sẽ không uổng phí mất một binh một tốt nào mà vẫn đẩy được từ then chốt "gia thế của Yến Cửu" này chiếm lĩnh vị trí hot search đại bạo. Nhưng nếu đài truyền hình Phù Vân đi nhầm một quân cờ, ác ý cắt nối biên tập, như vậy không thể nghi ngờ là chắc chắn Huy Đồ sẽ mất đi một đối thủ cạnh tranh cực kỳ cường đại.
Nói chung bất luận là như thế nào, đều là Huy Đồ kiếm lời.
Bản chất của một doanh nhân là theo đuổi lợi nhuận, tuy rằng Chân Hòa Lý không đồng ý với suy nghĩ của Tổng giám đốc Vạn muốn ngồi trên núi xem hổ đấu nhau này, nhưng hắn cũng không dám mở miệng phản bác cấp trên nữa, chỉ dám len lén ghi nhớ ở trong lòng chuẩn bị lát nữa chuyển lời cho Yến Cửu nghe.
"Vậy Tổng giám đốc Vạn, bây giờ tôi sẽ đưa tư liệu của Tiểu Cửu và Mạt Mạt qua, sau đó giúp hai người bọn họ chuẩn bị những vật dụng cần thiết trong quá trình quay phim". Chân Hòa Lý tìm cớ để chuẩn bị chuồn đi.
“Đi đi.”
.
Chân Hòa Lý từng nhận ân huệ của Yến Cửu, nếu như lúc ấy không có sự giúp đỡ không chút do dự của Yến Cửu, có thể hiện tại mẹ hắn đã sớm đi gặp ông bà tổ tiên hắn rồi.
Về vấn đề này, Chân Hòa Lý nguyện ý gọi là giao tình quá mệnh.
Cho nên từ đầu tới cuối Tổng giám đốc Vạn sẽ không thể hiểu được, tại sao nhân viên của mình lại đem khuỷu tay hướng ra bên ngoài mặc dù rõ ràng là Huy Đồ trả lương cho hắn.
“Tiểu Cửu, thân thể của cậu thật sự không có vấn đề gì sao?" Rốt cuộc Chân Hòa Lý cũng có thể ôm đứa nhỏ mà mình ngày nhớ đêm mong vào trong ngực của mình, ngay cả lúc nói chuyện với Yến Cửu thì tầm mắt của hắn cũng luyến tiếc rời khỏi đầu nhỏ của Mạt Mạt. “Tôi thật sự rất lo lắng cho cậu.”
Yến Cửu không nói nên lời trừng mắt liếc hắn một cái: "... Tôi bị thương ở đầu óc chứ không phải là người mù, lúc cậu nói lo lắng cho tôi, dù sao cũng phải chân thành nhìn tôi một cái chứ?"
“Xem Cửu Cửu đi”. Hai tay Mạt Mạt nâng mặt Chân Hòa Lý lên, nhẹ nhàng xoay đầu của hắn chuyển hướng về phía người cha già có giọng điệu không tốt của mình, sau đó cười híp mắt phát động thế tấn công phóng rắm cầu vồng với Yến Cửu: “Cửu Cửu là người đẹp nhất..."
Chân Hòa Lý chỉ nhìn thoáng qua một cái sau đó nhanh chóng quay mặt lại, tiếp tục dán vào Mạt Mạt: "Ba con dữ quá làm chú Chân sợ rồi.”
Đặc biệt là trước khi bước vào cửa, hắn còn may mắn được nghe trợ lý của Tư tiên sinh nói với hắn một phen về tình trạng bệnh tình của Yến Cửu hiện giờ. Nghĩ tới đây, Chân Hòa Lý không khỏi càng thêm sợ hãi.