Chương 19

Yến Cửu ngồi ở mép giường bệnh loay hoay với khối rubik mà Mạt Mạt đưa cho cậu: "Có lẽ chiều ngày kia tôi có thể xuất viện, quay phim là năm ngày sau đúng không?"

“Tôi sẽ gửi thời gian cụ thể và giới thiệu vắn tắt chương trình cho cậu”. Chân Hòa Lý còn có việc nên không thể ở lại bệnh viện lâu. “Ngày mai tôi sẽ bớt chút thời gian đến thăm cậu tiếp.”

Lúc Chân Hòa Lý nói "thăm cậu", giọng điệu chẳng có một tẹo thành khẩn nào, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy là đứa nhỏ Mạt Mạt với đôi mắt to tròn đang chớp chớp nhìn hắn.

Không nghĩ tới chính là, thái độ của Yến Cửu đối với hắn lại không hề hung dữ mà ngược lại ân cần cầm lấy tay Chân Hòa Lý: "Đi thong thả, bạn thân mến của tôi.”

Chân Hòa Lý giật mình mở to hai mắt nhìn chằm chằm: "... Cậu muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu sao? Nếu có yêu cầu gì cậu cứ việc nói ra, để huynh đệ cậu ra đi thống khoái.”

Bị nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhặt của mình, Yến Cửu có hơi nhăn nhó vươn một ngón tay ra: "Nếu như có thể, lần sau tới đây cậu mang theo một chai Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy đi.”

Lâu lắm không được uống, cậu đã thèm muốn chết rồi.

Nhưng mà đáp lại cậu chính là cốt khí kiên cường mà Chân Hòa Lý thật vất vả mới gồng lên được và tiếng đóng cửa lãnh khốc quyết tuyệt.

Yến Cửu: "......”

Yến Cửu tràn đầy tuyệt vọng ngửa đầu nhìn trời, trong lòng là sự nhớ nhung vô hạn đối với Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy.

Mạt Mạt mang một chiếc ghế nhỏ vào trong toilet, mở vòi rồi hứng một chậu nước nhỏ.

Ở phương diện tự mình đi WC này Mạt Mạt chưa bao giờ cần Yến Cửu quan tâm, cho nên khi nghe thấy động tĩnh Yến Cửu cũng không quá chú ý, vẫn đang ngây ngốc như cũ.

“Cửu Cửu.”

Một giọng nói trong trẻo của trẻ con đột nhiên vang lên.

Yến Cửu vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt to tròn ngập nước của đứa nhỏ nhà mình đang chờ mong nhìn cậu, sau đó lại nhìn về phương hướng toilet như là đang chờ cậu hỏi có cái gì bên trong.

“Hả? Mạt Mạt đang làm gì vậy?”

Mạt Mạt mím môi, nghiêng đầu xoay xoay con ngươi, do dự một chút vẫn là lắc đầu không chịu nói: "Cửu Cửu đoán đi!”

Yến Cửu vĩnh viễn luôn có kiên nhẫn và nhiệt tình vượt quá mức bình thường đối với Mạt Mạt, thấy thế cậu lập tức giả vờ bối rối đoán thử: "Ai nha, sao ba ba lại không đoán được Mạt Mạt ở trong toilet làm cái gì nha? Chẳng lẽ Mạt Mạt nha chúng ta có phép thuật ư?”

Mạt Mạt đạt được hiệu quả mình muốn thì lập tức hài lòng xoay người, lê đôi dép gấu trúc lạch cạch chạy vào toilet, sau đó bưng ra một chậu nước nhỏ đi về phía Yến Cửu.

Nhìn Mạt Mạt cẩn thận nhìn chằm chằm vào mực nước trong chậu, đột nhiên ánh mắt của người cha già có hơi chua xót.

Con trai cậu mới có ba tuổi thôi mà đã biết bưng nước rửa chân cho cha rồi.

Nhà tôi có con trai mới trưởng thành, sinh con nên như Yến Mạt Mạt!