Chương 10

Trẻ con không có bất kỳ sức phản kháng nào đối với chuyện ngoéo tay hứa hẹn, bất luận có đưa ra bao nhiêu lời cam đoan thì cũng không có sức thuyết phục bằng một cái ngoéo tay ước định.

"Lần này Mạt Mạt tin ba ba chưa?"

Yến Cửu hôn nhẹ lên bàn tay mập mạp của Mạt Mạt: "Bây giờ có thể đi ngủ rồi đúng không?"

Quả nhiên sau khi ngoéo tay xong Mạt Mạt lập tức ngẩng đầu lên bày ra một khuôn mặt vui vẻ cười thật to với Yến Cửu, hoàn toàn không để ý tới những giọt nước trong mắt cũng bị đẩy ra ngoài: "Dạ!"

Chất lượng giấc ngủ của trẻ em rất tốt, ngủ cũng rất nhanh.

Nhìn Mạt Mạt ngay cả trong lúc ngủ say cũng không chịu buông bàn tay nhỏ bé ra khỏi góc áo mình, Yến Cửu đau lòng thở dài.

Cậu sửa sang lại góc chăn, cũng nằm ở trên gối đầu, nghiêm túc vươn tay ôm Mạt Mạt vào trong ngực, xây dựng một khu vực ngủ tràn ngập cảm giác an toàn cho đứa nhỏ của mình.

Dường như là cảm nhận được tình yêu thương của cha thấm vào trong mộng cảnh, Mạt Mạt thỏa mãn chép chép miệng, chìm vào giấc ngủ càng sâu hơn.

Trong một buổi chiều yên tĩnh và thanh bình, Yến Cửu cứ như vậy nhìn Mạt Mạt ngủ say, thật sự là nhìn như vậy không nhúc nhích hơn một giờ đồng hồ.

Nhưng dù sao thì cậu cũng là bệnh nhân vừa trải qua tai nạn mới tỉnh lại, thường xuyên có cảm giác mệt mỏi hơn so với người bình thường.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống chăn, rốt cuộc Yến Cửu không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa, sau khi dịch lại góc chăn cho Mạt Mạt một lần, bản thân cũng nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

—--

Yến Cửu bị một loạt tiếng động sột soạt giống như tiếng động vật gặm nhấm ăn trộm lương thực đánh thức.

...... Trong phòng bệnh có chuột à? Trong cơn buồn ngủ mê mang, Yến Cửu nghĩ thầm như vậy.

Nhưng mà khi vừa mới mở mắt ra, cậu lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn thô kệch ngồi ở trước giường bệnh của mình, không coi ai ra gì mà thản nhiên gặm táo.

Không đợi Yến Cửu nghĩ ra từ ngữ hợp lý nào trong lòng thì chợt nghe thấy từ phía ghế sô pha thấp bên cạnh cửa sổ truyền đến một câu châm chọc: "Đồ mãng phu không có chỗ sắp đặt, quả táo cầm trong tay cũng giống như quả hải đường vậy."

Loại lời nói ăn ý đến tận trong tâm khảm này khiến ý thức của Yến Cửu hồi phục trong nháy mắt.

À, hoá ra là hồ bằng cẩu hữu của cậu.

Bốn chữ này nghe qua dường như đại biểu cho một loại ý nghĩa trừu tượng, nhưng đồng thời cũng có một ý nghĩa thực tế nhất định.

Bởi vì tên của hai người bọn họ, một gọi là Hồ Bằng, một gọi là Cẩu Dậu.

Hai người bọn họ mà đứng cùng một chỗ với nhau thì chính là hiện tượng tương phản mãnh liệt, Cẩu Dậu da đen cao một mét chín tám, còn Hồ Bằng da trắng cao một mét bảy sáu. Hai người bọn họ từ nhỏ đã không biết hòa bình là gì, cứ có cơ hội là lao vào múc nhau. Hồ Bằng cãi nhau với đối phương chưa từng thua, mà Cẩu Dậu lại lo lắng mình lỡ tay một quyền đánh đối phương tới chết, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng chấp nhặt với Hồ Bằng.

Đoán chừng là do đã miễn dịch với công kích của Hồ Bằng, Cẩu Dậu phớt lờ không thèm để ý tới hắn mà quay sang nói thẳng với Yến Cửu: "Này, Tiểu Cửu, cuối cùng thì chú em cũng tỉnh rồi, có biết mấy ngày nay cậu làm mấy anh em sợ hãi lắm không?"