Chương 11

Nói xong, hắn lại gặm thêm một miếng táo, nước táo đầy đặn trực tiếp bắn thẳng lên mí mắt Yến Cửu, khiến cho Yến Cửu theo bản năng nhắm mắt lại: "......"

Cẩu Dậu hết sức chuyên chú khen ngợi quả táo, hồn nhiên không phát hiện ra bất kỳ điều gì về hành động của mình: "Chú em nói xem, rõ ràng là hôn mê bất tỉnh cái gì cũng không ăn được, vậy mà mỗi ngày còn bày nhiều táo Thanh Sâm ở chỗ này như vậy để làm gì, cái tên Tư Việt này thật đúng là..."

Liếc qua khóe mắt nhìn thấy Yến Cửu đang lau mắt, Cẩu Dậu còn tưởng rằng Yến Cửu cảm động đến không nói ra lời nên đưa tay đẩy cậu một cái: "Này, này, đừng như thế, chú em có phải là Yến Cửu không vậy?"

"Cậu chọc vào mắt tôi rồi."

Yến Cửu hít sâu một hơi, tự mình mặc niệm trong lòng, Mạt Mạt đang ở chỗ này, không thể động thủ được.

"Ồ". Cẩu Dậu vội vàng rút ra một tờ giấy nhét vào trong tay Yến Cửu.

Hồ Bằng Cẩu Dậu biết Mạt Mạt đang ngủ cho nên âm thanh nói chuyện đều giảm xuống rất thấp, nhưng không biết có phải do nước táo bắn ra không cẩn thận rơi vào trên mặt Mạt Mạt hay không, khiến cho Mạt Mạt đột nhiên tỉnh lại.

Khi rời giường Mạt Mạt không hề tức giận, lúc bị đánh thức cũng chỉ mơ mơ màng màng chớp chớp mắt một cái, nằm ngoan vùi ở trong khuỷu tay Yến Cửu ngẩn ngơ một lát.

Nhìn thấy có người quen ngồi ở bên cạnh giường, Mạt Mạt lập tức nhe ra hàm răng sữa đặc trưng của mình: "Hi, Tiểu Cẩu thu thu…."

Nghe thấy giọng nói của Mạt Mạt, Cẩu Dậu hưng phấn lôi đứa nhỏ từ trong chăn ra rồi ôm vào trong ngực làm bộ như muốn gãi ngứa: "Đứa nhỏ bướng bỉnh này, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, trước họ của chú không được thêm chữ "Tiểu" vào có biết không?"

"Hơn nữa chú còn lớn tuổi hơn ba ba con, nếu muốn gọi thì phải gọi là bá bá."

Mạt Mạt là một đứa trẻ ngoan biết sai thì sửa, sau khi nghe Cẩu Dậu nói xong nó lập tức ngoan ngoãn sửa miệng: "Đại Cẩu Bái Bái…"

Cẩu Dậu đột nhiên hối hận: "Đứa nhỏ ngoan, kỳ thật Tiểu Cẩu thu thu cũng rất dễ nghe, hay con cứ tiếp tục kêu đi, gọi Tiểu Cẩu thu thu."

"Hai chữ phía sau cũng có thể lược bỏ."

Hồ Bằng không khách khí kéo Mạt Mạt ra khỏi vòng tay Cẩu Dậu, cười híp mắt hỏi đứa nhỏ: "Mạt Mạt có nhận ra chú là ai không?"

Mạt Mạt đối xử bình đẳng thản nhiên nhe răng trắng nhỏ: "Chào Tiểu Phúc thu thu..."

Cẩu Dậu lại cướp đứa bé về: "Tiểu Cẩu thu thu có sức lớn hơn, nâng cao cho Mạt Mạt được không?"

"Dạ được...... "

Mạt Mạt chỉ vào người cha già nhà mình rồi nói với Tiểu Cẩu thu thu: "Mang Cửu Cửu cùng nhau bay nha…"

Cẩu Dậu nhìn Yến Cửu đang nói chuyện phiếm với Hồ Bằng, quyết đoán cự tuyệt thỉnh cầu của Mạt Mạt: "... Cái này coi bỏ đi, ba ba của con sẽ lấy mạng chó của Tiểu Cẩu thúc thúc mất."

"Trợ lý Văn tìm mấy người tới đây có chuyện gì sao?" Yến Cửu hỏi Hồ Bằng.

Tư thị có một chi nhánh công ty đang tạm thời xảy ra chút vấn đề, chỉ có thể do chính Văn Chinh tự mình chạy tới giải quyết mới được, nhưng Yến Cửu ở bên này lại không ai chiếu cố, mà tìm hộ lý thì lại không yên lòng nên hắn chỉ có thể tìm hai người bạn tốt nhất của Yến Cửu đến đây giúp đỡ.