Chương 26

Giang Lạc Dao khẽ run mi, cố gắng che giấu sự tổn thương cùng ấm ức trong ánh mắt. Nàng cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh như không có việc gì: "Phụ thân đã có lệnh, phận là nữ nhi phải tuân theo."

Những biểu hiện rất nhỏ của nàng, cho dù có giấu như thế nào cũng đều bị Thịnh Quyết dễ dàng nhận ra thu vào tầm mắt. Hắn lặng lẽ quan sát nàng, tâm tư dao động bởi những thay đổi nhỏ bé trong cảm xúc của đối phương.

Cô nương này không như vẻ ngoài đạm mạc, nội tâm thực ra vẫn còn đơn thuần mộc mạc. Chỉ cần một câu nói không nặng không nhẹ mà cũng đã khiến nàng lộ ra vẻ mặt ấm ức.

Thịnh Quyết cảm thấy rất thú vị, một bên kiên nhẫn lắng nghe nàng nói, một bên tinh tế thưởng thức những biểu cảm mà nàng đang cố che giấu.

Điểm đẹp nhất của Giang Lạc Dao chính là đôi mắt lưu ly kia. Nhϊếp Chính Vương cũng không biết phải miêu tả về nó như thế nào, hắn chỉ biết rằng đôi mắt ấy khiến cho hắn có cảm giác khác biệt hoàn toàn với những nữ tử khác. Đôi mắt của nàng vô cùng thu hút, linh động đơn thuần khiến hắn muốn dành thời gian để ngắm nhìn. Thịnh Quyết cảm thấy mỗi lần nhìn vào đôi mắt của nàng đều khiến hắn trở nên thư thái hơn.

Sau khi thưởng thức một phen, Thịnh Quyết bác bỏ lời nàng: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Ngươi biết nghe lời phụ thân của ngươi vậy sao lúc ở trước mặt ta ngươi lại không nghe lời?"

Giang Lạc Dao: "..."

Lời nói của Nhϊếp Chính Vương quá mức ngang ngược vô lễ khiến nàng còn tưởng rằng đối phương đang nói đùa.

Người này, quả thực là vô lý cực kỳ, dám đem bản thân hắn và phụ thân nàng có cùng một tầm quan trọng.

Nàng giữ thái độ trầm mặc tuyệt đối, không muốn nhiều lời với hắn về vấn đề này.

Thịnh Quyết nhíu mày, nghi ngờ: "Lại nữa, ngươi đây là đang thầm mắng bản vương trong lòng, phải hay không?"

"Ta không có." Giang Lạc Dao nhất quyết không thừa nhận, "Vương gia chớ nên nghĩ oan cho ta."

Thịnh Quyết chất vấn: "Vậy sao bây giờ ngươi sửa miệng rồi, không còn liên tục gọi ‘sư phụ’ nữa?"

Giang Lạc Dao: “…”

Hứa Lạp đứng bên cạnh rốt cuộc không chịu nổi nữa, biểu cảm mất kiểm soát, lộ ra vẻ mặt như nuốt phải ruồi.

Hứa Lạp: "Vương gia, trời đã không còn sớm, chi bằng cho cô nương về nghỉ ngơi trước đã."

Có lẽ lúc này đã nhận ra bản thân có hơi quá mức, Thịnh Quyết đành nhượng bộ, cho phép Giang Lạc Dao ra về.

Sau khi Giang Lạc Dao đi, Hứa Lạp mới dám khuyên nhủ: "Vương gia, ngài không cảm thấy bản thân có chút hà khắc với cô nương sao?"

Thịnh Quyết đáp: "Nhạc Xương Hầu đã giao phó cho bản vương trách nhiệm giáo dục và rèn luyện Giang cô nương. Bản vương không thể vì chút bực bội nhất thời mà làm trái tâm ý của hầu gia được."

Hứa Lạp phân trần: "Vương gia, ý nô là thái độ của ngài đối với cô nương Giang có chút khó khăn."

Hứa Lạp vốn là người hầu cận bên cạnh Thịnh Quyết nhiều năm, hiểu rõ tính cách của vị Vương gia này. Bình thường, đối với những người hoặc việc không khiến hắn hứng thú, Thịnh Quyết thường xử lý một cách đơn giản và tàn nhẫn, không hề do dự. Tuy nhiên, trong cách đối xử với Giang Lạc Dao, hắn lại tỏ ra do dự, thậm chí còn mang một mặt cố chấp.

Hứa Lạp có lý do để tin rằng Giang Lạc Dao là người đặc biệt, có thể ở lại vương phủ.

Nhưng Nhϊếp Chính Vương vẫn một mực phủ nhận.

Thịnh Quyết cố chấp cãi chày cãi cối: "Bản vương không có khó khăn với nàng, cũng không có ý định dành nhiều tâm tư cho nàng."

Hứa Lạp không nhịn được bật cười: "Vương gia, có một số điểm ngài và cô nương Giang rất giống nhau."

Thịnh Quyết tò mò, buông lỏng mày, hỏi: "Bản vương và nàng có điểm gì tương tự?"

“Bộ dáng cứng đầu phủ nhận, không chịu nói lời thật lòng của ngài và cô nương quả thật là một khuôn đúc ra.” Hứa Lạp không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn tiếp tục nói đùa bên miệng: "Vừa rồi cô nương nói "nàng không có", "nàng không phải", mà bây giờ ngài cũng ‘ta sẽ không", ‘ta không có", theo nô quan sát, quả thực không thể giống nhau hơn."

Thịnh Quyết: “…”

Hứa Lạp càng nói càng cảm thấy giống nhau, trong lòng vui mừng như tuyết tan nước chảy, nói đến giãn cả nếp nhăn không ngừng nở nụ cười.

Thịnh Quyết biết hắn đang nghĩ gì, Hứa Lạp đã theo mình nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống như thế này tại vương phủ, đối phương chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều.

Bởi vì Hứa Lạp đang híp mắt cười tủm tỉm nên không chú ý tới sắc mặt của Vương gia đã bắt đầu đen, biểu tình dần trở nên không thích hợp.

Thịnh Quyết gọi lại hắn: "Hứa Lạp, ngươi có phải cảm thấy bản thân bây giờ nhàn rỗi rồi?"

Hứa Lạp cả kinh, vội vàng nói: "Lão nô không có."

Thịnh Quyết đáp: "Miệng thì không ngừng nói "nô tài tùy chủ nhân", nhưng sao bổn vương lại thấy ngươi chính là đang cố ý nói mát. Xem ra ngươi nhàn rỗi đến hoảng rồi, vẫn là công việc quá ít, như vậy đi… Nhìn thấy hai món đồ ở đấy không? Đêm nay ngươi đừng ngủ nữa, xuyên đêm đi giao đồ cho ta đi."

Hứa Lạp: "..."

Có thể hiểu như vậy không — Vương gia bị nói trúng tâm sự, nên thẹn quá hóa giận, cố ý trút giận lên mình.

Nhưng điều này lại trái ngược với dự đoán của hắn, Vương gia không từ chối thì chính là đang ngầm thừa nhận!

Hứa Lạp vô cùng vui mừng, lần đầu tiên được thêm việc mà lại năng nổ như vậy.