Chương 25

Nói thật lòng, Thịnh Quyết cũng không muốn đáp ứng yêu cầu của Nhạc Xương Hầu.

Là Nhϊếp Chính Vương đương triều, dưới tình huống hoàng đế còn nhỏ, hắn phải xử lý rất nhiều việc triều đình, bận rộn đến mức chân không chạm đất, làm sao có thời gian rảnh đi làm sư phụ dạy học cho nữ nhi bảo bối của ông chứ?

Hơn nữa, làm sư phụ còn phải dạy dỗ mọi thứ.

Chuyện vụn vặt này, nghĩ đến thôi cũng thấy phiền lòng rồi.

Nhưng... Cuối cùng Thịnh Quyết vẫn đồng ý.

Không vì gì khác, chỉ là hắn có một chút tâm tư - nếu đã tự mình làm sư phụ của nàng, há chẳng phải nữ nhi hầu gia này không còn khả năng tiếp cận hắn nữa sao? Đến lúc đó hắn đưa Giang Lạc Dao trở về cũng có lý do thoái thác.

Nếu đã là quan hệ sư đồ thì phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ độ, quy củ. Việc hắn không thể đυ.ng vào nữ nhi của hầu gia lại quá hợp với luân thường đạo lý, quả thực không thể hợp lý hơn.

Đến lúc đó cho dù Nhạc Xương Hầu có muốn kiên trì gả nữ nhi của ông vào vương phủ, cũng không thể làm gì được.

Thịnh Quyết cho rằng, Nhạc Xương Hầu cũng cố ý vì muốn chừa sẵn cho đôi bên một đường lui, tương lai dù có thành hay không cũng không đến mức khó coi.

Cuối cùng, Thịnh Quyết gọi Giang Lạc Dao đến chỉ điểm trước vài câu.

Ý chính là — bổn vương thực sự rất bận, không có quá nhiều thời gian để chỉ tay dạy ngươi nhiều được. Bổn vương chỉ có thể làm một tấm gương về sự mẫu mực cho ngươi, còn về vấn đề ngươi có thể học được gì từ bổn vương thì đó lại tùy thuộc vào ngươi. Học không được cũng không quan trọng, dù sao bổn vương không để bụng.

Giang Lạc Dao gật đầu, cảm thấy thời gian nàng ở đây cũng không sai biệt lắm nên nàng không có ý kiến gì.

Trong lòng Thịnh Quyết ấp ủ sẵn rất nhiều lời muốn nói, nhưng hắn chỉ mới nói được một phần đã thấy đối phương có vẻ thất thần

"Mới ngày đầu bái sư đã không giữ được dáng vẻ rồi sao?" Thịnh Quyết có chút bực bội, cong ngón tay xuống gõ bàn: "Không được thất thần, ngươi phải ngoan ngoãn nghe bổn vương chỉ điểm, hiểu không?"

"Vâng, sư phụ." Giang Lạc Dao nói nhẹ nhàng: "Người hãy tiếp tục."

Thái độ của nàng quả thật rất ôn hòa, rất dễ nói chuyện, cũng không phản đối điều gì. Nhưng Thịnh Quyết lại có thể rõ ràng bộ dáng này của nàng là đang không để tâm đến những gì mà hắn nói.

Thịnh Quyết không khỏi thấy không vui — hắn không thích nói chuyện với một người không có phản ứng gì về những gì hắn nói

Nhớ năm xưa, có vài vị đại thần cứng đầu thích dùng thái độ không nóng không lạnh để đối phó với hắn. Bề ngoài họ đáp lời "Tốt tốt tốt", "Vâng vâng vâng", nhưng thực ra quay đầu lại mọi chuyện vẫn không thay đổi gì.

Thịnh Quyết vừa nhìn thấy thái độ này, trong lòng đã sáng tỏ như gương. Giang Lạc Dao hiện tại không biết đang ngẩn ngơ suy nghĩ đi đâu, chắc chắn lời hắn vào tai này của nàng cũng đi ra tai khác.

"Nếu cha ngươi đã mong bản vương làm sư phụ của ngươi, quản thúc lời nói và hành động của ngươi, thì việc tôn sư trọng đạo là việc thiên kinh địa nghĩa mà học sinh nào cũng phải làm được." Thịnh Quyết nói, "Thái độ phải chỉnh đốn, hành động phải ổn thỏa mới có thể rèn luyện đạo đức, vun đắp phẩm chất trở nên đúng đắn!"

Giang Lạc Dao: "Vâng."

Thịnh Quyết: "..."

Cô nương trước mặt vẫn giữ thái độ tuân theo, chỉ là luôn không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn, từ đầu đến cuối đều cụp mắt xuống.

Thịnh Quyết cảm thấy mình đang như vô cớ gây sự. Tình cảnh hiện tại, nhìn từ góc độ người ngoài, ai cũng thấy hắn đang cố ý làm khó dễ. Nếu bây giờ lại nổi giận, chẳng phải hắn sẽ mang tiếng là kẻ không có lòng bao dung, hay soi mói sao?

Chỉ có ngồi ở đây, hắn mới có thể cảm nhận được những luồng khí ngầm cuộn trào, biết rằng giữa mình và Giang Lạc Dao có một rào cản vô hình, như hai nam châm cùng cực, mãi mãi không thể đến gần nhau.

Nàng, chính là đang bài xích hắn.

Thịnh Quyết im lặng, Giang Lạc Dao vẫn luôn rũ mắt không một tiếng động.

Chỉ cần hắn không nói lời nào, nàng cũng không chủ động nói gì, thậm chí không chịu nhìn hắn một cái.

Thịnh Quyết nhíu mày, cúi thấp tầm mắt nhìn nàng: "Bản vương có bao giờ chọc giận ngươi chưa?"

"Không có thưa sư phụ." Giang Lạc Dao biết cúi đầu mãi là không lễ phép, nàng dửng dưng ngẩng mắt, nhìn về phía Nhϊếp Chính Vương trước mặt, "Ta không hề giận dỗi gì ngài."

Mặc dù nàng luôn xưng hô "sư phụ", nhưng không hề có chút chân thành nào trong lời nói của nàng.

Tốt lắm.

Thịnh Quyết bị chọc tức nhiều lần, đến mức sắp không biết giận là gì nữa rồi.

Hắn vẫn nghĩ rằng hắn chỉ điểm vài câu, sao cô nương này còn dám nổi giận với hắn?

Quả thực không thể nói lý.

"Vậy đừng gọi sư phụ nữa." Thịnh Quyết ung dung cất lời, "Xưng hô "sư phụ" cần xuất phát từ sự chân thành và tôn kính. Nếu Giang cô nương cảm thấy không làm được thì e rằng việc tiếp tục mối quan hệ thầy trò này sẽ trở nên bất khả thi."

Vị Nhϊếp Chính Vương cảm thấy những lời nói này không có vấn đề gì, lúc bình thường khi mà hạ nhân hay cấp dưới của hắn làm sai đều phải trải qua một lễ rửa tội bằng lời nói. Nhưng hắn lại không nghĩ đến Giang Lạc Dao không phải là cấp dưới của hắn, càng không phải là hạ nhân. Nàng là đích nữ của hầu phủ, từ bé luôn được yêu thương chiều chuộng, không ai nỡ nặng lời với nàng.

Nàng lại bị hắn khắc nghiệt nhắm vào.