Chương 18

Chung Nguyệt giải thích: "Bẩm Vương gia, cô nương hôm nay thân thể mới khỏe hơn một chút. Nô tì bỗng cảm thấy cô nương đã nhiều ngày không ra cửa, nhân dịp hôm nay bệnh khởi sắc, không bằng đi ra ngoài giải sầu, vận động một chút, giải tỏa sự mệt mỏi tích tụ trong nhiều ngày."

Thịnh Quyết hiển nhiên không tin, hắn chất vấn: "Hôm nay mới khỏi bệnh, các ngươi lại cho nàng đi chơi tuyết?"

Bỏ qua việc lần này đúng là sự kiện ngẫu nhiên, cho dù không phải ngẫu nhiên, Nhϊếp Chính Vương đương triều— Thịnh Quyết cũng không phải là người có tính khí tốt. Khi triều hội, nếu có người đưa ra chuyện không vừa ý hắn, dù lý do chính đáng đến đâu, cũng có thể bị hắn chỉ ra một đống lỗi lầm.

Cho nên lần này, chuyện này bị hắn gặp phải, hắn đã nhất quyết nghĩ theo hướng xấu nhất.

— Những người này, đều đang liên kết lừa gạt mình.

Giang Lạc Dao hơn phân nửa là thực sự không có bệnh gì, cái gọi là thân thể không khỏe cũng là cố ý giả vờ, vì chính là muốn tránh né hắn.

Nàng chán ghét mình đến vậy sao?

Ngay cả đến thỉnh an cũng không tình nguyện tới.

Rõ ràng là đích nữ được Nhạc Xương Hầu tỉ mỉ nuôi dưỡng, nhưng ở trước mặt hắn lại không có những lễ nghĩa mà một quý nữ nên có. Ban đầu Thịnh Quyết còn có thể cho rằng đối phương là quên mất, nhưng hiện tại... Hắn cảm thấy Giang Lạc Dao chính là tự cao, không muốn để ý đến hắn.

Nàng, thực sự chán ghét mình.

Thịnh Quyết giận sôi máu, ánh mắt nhìn về phía đối phương rõ ràng đã lạnh lùng hơn rất nhiều.

Hắn không nói lời nào, trước mặt bao người, liếc nhìn Giang Lạc Dao một cái sắc bén, rồi sau đó đi chỗ ghế thái sư mà ngồi xuống.

Ngay sau đó, bầu không khí trở nên im lặng đến ngột ngạt.

Chuyện này xảy ra thật sự quá trùng hợp, nhưng mọi người đều không có cách nào giải thích rõ ràng, bởi vì hiển nhiên Nhϊếp Chính Vương hoàn toàn không tin tưởng. Mọi người đành phải im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không dám nói thêm lời nào.

Giang Lạc Dao đứng giữa đám nha hoàn tôi tớ, nhưng lại thản nhiên không hề lo lắng.

Bởi vì nàng thực sự không cố ý không đi gặp Nhϊếp Chính Vương, cũng không có ý đồ gì khác, hơn nữa từ nhỏ sống trong nhung lụa ở hầu phủ, không có gì khiến nàng phải lo lắng, nàng luôn luôn ung dung tự nhiên, không hiểu sự lo lắng và yếu đuối của người khác xuất phát từ đâu.

Lò sưởi tay tinh xảo tuy rằng không lớn, nhưng cũng rất ấm áp, nàng che trong lòng bàn tay, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền thuận tay đưa cho Chung Nguyệt bên cạnh, rồi sau đó tiếp tục im lặng đứng đó, chờ Thịnh Quyết nói chuyện.

Thịnh Quyết: "..."

Thịnh Quyết vốn muốn dùng sắc mặt khó coi để tạo áp lực cho nàng, khiến nàng chủ động thừa nhận sai lầm, nhưng sao nha đầu này lại không hề có ý thức nào về nguy cơ trước mắt này mà nhìn dáng vẻ còn có chút mệt mỏi?

Nàng chẳng lẽ là còn đang đợi mình lên tiếng?

Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Dám làm sai việc mà còn thản nhiên như vậy?

Là bởi vì có Nhạc Xương Hầu chống lưng cho nàng sao?

Mặt Thịnh Quyết càng đen hơn, lập tức trầm giọng nói: "Đây là phủ Nhϊếp Chính Vương, không phải phủ của các ngươi, vào vương phủ liền phải tuân theo quy củ của bổn vương, không có khả năng tùy ý như ở hầu phủ được."

Giang Lạc Dao đáp, "Ta biết."

Thịnh Quyết: "..."

Nàng sao lại có thể trả lời một cách chóng vánh như vậy? Phạm sai lầm cũng không lo lắng, nhận sai cũng không chịu chủ động, nói năng lại rất nhanh nhẹn, nhanh nhẹn đến mức như qua loa cho xong.

Thịnh Quyết cảm thấy như đấm vào bông, không những không thể giải tỏa được cơn tức giận mà còn càng thêm bực bội.

Hắn bực dọc quay sang Hứa Lạp nói: "Dạy nàng ta về quy củ trong phủ."

Hứa Lạp: "..."

Phủ Nhϊếp Chính Vương tuy có quy củ, nhưng cũng không phải tất cả quy củ đều bất biến. Mọi thứ đều phụ thuộc vào tâm trạng của Vương gia. Khi Vương gia vui vẻ thì mọi chuyện đều dễ nói, nhưng nếu tâm trạng không tốt, thì quy củ cũng chẳng là gì, chỉ cần kéo ra ngoài đánh một trận là xong.

Hứa Lạp lâm vào trầm tư. Hiện tại hắn tiến thoái lưỡng nan. Nói thật thì không thể nói được, mà nói dối thì hắn phải lừa gạt như thế nào?

Thịnh Quyết: "Nói đi, câm rồi à?"

Thấy không thể trốn tránh, Hứa Lạp đành ho khan một tiếng, ôn tồn nói với Giang Lạc Dao: "Cô nương, thật ra ở trong phủ chúng ta, không cần quá câu nệ quy củ..."

Thịnh Quyết:???

Lời này quả thực trái ngược với tâm ý của Nhϊếp Chính Vương. Giang Lạc Dao nghe được một nửa cũng lo lắng cho Hứa Lạp. Nàng quay đầu nhìn về phía Thịnh Quyết, phát hiện sắc mặt của hắn đã hoàn toàn đen lại, mây đen mù mịt, như sắp sửa kéo Hứa Lạp ra ngoài đánh chết.

Vị Nhϊếp Chính Vương này, quả thực hung hãn vô cùng. Rõ ràng sở hữu đôi mắt đào hoa đầy tình ý, nhưng lại luôn đối xử khắc nghiệt với tất cả mọi người ngoại trừ bản thân. Dường như không ai xứng đáng được hắn tin tưởng, cho dù là hạ nhân đã theo hắn nhiều năm, hắn cũng vẫn đối xử khắc khe như vậy.

Hứa Lạp chỉ tập trung suy nghĩ lý do thoái thác, hoàn toàn không biết gì về điều này.

Thịnh Quyết nhíu mày nhìn Hứa Lạp, Giang Lạc Dao im lặng đứng bên cạnh nhìn Thịnh Quyết.

Lúc này, hắn hơi cau mày, môi mỏng mím chặt, phối hợp với sống mũi cao thẳng, nhìn qua liền cảm thấy tràn ngập áp bách.

Mỗi khi cơn tức giận dâng trào, hắn lại cúi thấp cằm, liếc nhìn người khác, đường viền cằm sắc nét tạo thành một đường cong rõ ràng. Ánh mắt hắn lạnh lùng và khắc nghiệt, hòa hợp với khí chất xung quanh, tựa như một khối ngọc quý lạnh lùng không vướng bụi trần.