Chương 17

Thịnh Quyết cố gắng làm cho giọng điệu của mình không có vẻ vội vàng và tò mò: "Bổn vương chỉ sợ nàng vô tình chết trong phủ, đến lúc đó Nhạc Xương Hầu lại đến hưng sư vấn tội."

Hứa Lạp theo ý của hắn nói: "Chính là đạo lý này, Vương gia quả là một người nhân hậu, thật sự khiến nô tài kính nể."

Thịnh Quyết: "……”

Những lời này…… Hắn thế nào cũng không nghĩ tới hai từ “nhân hậu” gắn được lên người mình?

Thịnh Quyết vừa đi về hướng Ninh Tử Hiên, vừa tự giải thích: "Còn có, bổn vương rất tò mò vì sao hầu phủ trên dưới đều thương tiếc và sủng ái Giang cô nương kia như vậy? Những người đó việc gì phải thật tâm mang chân tình ra đối đãi nàng……”

Hắn khi còn nhỏ còn không có được đãi ngộ như vậy.

Thịnh Quyết nhớ tới những sự tình của hắn hồi bé, bọn hạ nhân bên trong phủ hầu hết đều là những kẻ chuyên nịnh nọt. Tuy không đến mức quá thất trách trong việc chăm sóc người khác, nhưng cũng không thực sự quá quan tâm. Những kẻ đó giỏi nhất là mặt trong mặt ngoài với người khác, cố gắng vì lợi ích của bản thân, chứ không hề chu đáo và tận tâm như những hạ nhân này của Nhạc Xương Hầu phủ.

Rốt cuộc Giang Lạc Dao là người như thế nào? Nàng có gì đặc biệt để được nhiều người yêu thương và quý mến đến vậy?

Thịnh Quyết trầm ngâm: "Nàng ta rốt cuộc là thực sự bị bệnh, hay là cố ý trốn tránh không gặp bổn vương? Việc này còn cần phải tiếp tục theo dõi và chứng thực."

Hắn tiếp tục: "Vì sao bổn vương vừa đi, nàng ta liền ngã bệnh, vừa về nàng ta liền khỏi? Chẳng lẽ đây là cố ý tìm cớ để không đến gặp ta? Hay là muốn chờ ta đến gặp nàng? Nàng ta thật to gan!"

Hứa Lạp im lặng.

Hắn không biết có nên nói ra suy nghĩ của mình hay không.

Chẳng lẽ Vương gia không hề suy xét một chút nào sao?

Nếu mỗi lần Vương gia đến gặp Giang Lạc Dao, nàng ta đều cáo ốm không gặp, thì điều đó mới thực sự kỳ quái.

Mỗi lần Vương gia đến Giang cô nương đều sẽ ra mặt tiếp đón, chỉ là sau khi Vương gia rời đi, nàng ta đổ bệnh cáo ốm không đến thỉnh an, cũng không có gì sai trái cả.

Nói cho cùng, Giang Lạc Dao chỉ đến Vương phủ ở tạm một thời gian, không hề cầu cạnh Vương gia, cũng không phải là vãn bối hay cấp dưới, không cần phải suốt ngày đến trước mặt Vương gia để làm phiền mới đúng.

Hứa Lạp nghi ngờ một cách hợp lý: Nếu Giang Lạc Dao thực sự đến thỉnh an đúng hạn mỗi ngày, thì có lẽ đến ngày thứ ba, Vương gia đã cau có rồi cảm thấy nàng phiền phức xong rồi ra lệnh không cho nàng đến nữa.

“Đừng dùng vẻ mặt muốn nói lại thôi đó nhìn bổn vương.” Thịnh Quyết bực bội trong lòng: “Bổn vương chỉ muốn biết tại sao vừa rồi ma ma lại bài xích bổn vương đi gặp Giang cô nương, có khi nàng ta lại đang giấu giếm điều gì đó mà không muốn bổn vương biết…”

Hứa Lạp không thể nhịn được nữa, phá tan bầu không khí căng thẳng này: "Vương gia, cho dù nô tài không hỏi, ngài cũng đã cố gắng tìm ra mấy cái lý do không hợp lý để thuyết phục bản thân đi tìm Giang cô nương rồi."

Thịnh Quyết sững người, ngỡ ngàng: "Có sao?"

Hắn hoàn toàn không ý thức được điều này cho đến khi bị chỉ ra, Thịnh Quyết lập tức dừng lại, không muốn đi nữa.

Hứa Lạp vội vàng tiến đến đỡ Nhã Chính Vương, "mời" hắn về Ninh Tử Hiên: "Không có không có, là nô tài nhớ lầm."

Thịnh Quyết lại không muốn đi hắn cảm thấy hắn đang trong tình thế khó xử, hắn cố chấp hừ một tiếng.

Hứa Lạp hối hận vô cùng, tại sao hắn lại nhiều lời như vậy chứ?

Nhưng ngay lúc hắn đang hối hận, vị Nhϊếp Chính Vương khó chiều này lại đột nhiên thay đổi phương hướng, nhìn dáng vẻ này là muốn đi đến Ninh Tử Hiên.

Thịnh Quyết cau mày, xụ mặt: "Ngươi cố ý nói vậy là bởi vì ngươi cùng đám người các nàng thông đồng với nhau không muốn bổn vương đi Ninh Tử Hiên chứ gì. Giang Lạc Dao chắc chắn có chuyện gạt bản vương, ngươi đừng nói nữa, nói nữa chính là ngươi khuỷu tay quẹo ra ngoài."

Bất kể xuất phát từ tâm lý nào, Thịnh Quyết cuối cùng vẫn đi gặp Giang Lạc Dao.

Hắn đi vào Ninh Tử Hiên, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của đối phương nên hiếm có khi hắn chu đáo mà không cho hạ nhân đi thông truyền, một mình mang theo Hứa Lạp đi vào.

Nhưng khi hắn đi vào, nhìn thấy chính là Giang Lạc Dao đã trang điểm chỉnh tề, rõ ràng là dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài chơi tuyết.

Thịnh Quyết ngây người không biết nói gì, lại cúi đầu nhìn thấy Giang Lạc Dao đang cầm lò sưởi tay.

Có thể thấy, sức khỏe của nàng hoàn toàn bình thường.

Thịnh Quyết hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo sự chế nhạo: "Chuẩn bị đầy đủ như vậy. Đây là các ngươi nói "bệnh đến không kịp trở tay" sao?"

Hứa Lạp cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì lần trước khi hắn hỏi thăm, Giang Lạc Dao quả thực là đang ốm nặng không dậy nổi.

Làm sao lại nhanh chóng khỏi hẳn như vậy?

Hứa Lạp không hiểu rõ, liền dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía nha hoàn Chung Nguyệt bên cạnh Giang Lạc Dao.

Tin tức về bệnh tình của Giang Lạc Dao là do Chung Nguyệt truyền ra, muốn tìm hiểu nguyên nhân, ắt hẳn phải hỏi Chung Nguyệt.