Chương 19

Là Nhϊếp Chính Vương, Thịnh Quyết đương nhiên biết biểu cảm của mình sẽ tạo áp lực lớn cho người khác.

Hắn biết.

Nhưng hắn không những không thay đổi, mà còn cố ý gia tăng sự áp bức này.

Lúc Hứa Lạp làm trái ý hắn để giải thích cho Giang Lạc Dao, Thịnh Quyết đột nhiên nghĩ ra một điều — đúng vậy, Hứa Lạp là nô bộc đã theo hắn nhiều năm, nhưng từ khi Giang Lạc Dao xuất hiện, hắn luôn luôn bênh vực cho đối phương, đứng trên lập trường của đối phương để suy xét. Những người này vốn dĩ là một giuộc.

Bằng không, Hứa Lạp sẽ không như vậy, thà rằng chống lại hắn cũng muốn cố gắng giải thích cho Giang Lạc Dao...

Cô gái nhà họ Giang này, có đáng để những người này đối xử tốt với nàng như vậy sao?

Thịnh Quyết thực sự không hiểu.

Hắn đầu tiên là tức giận, sau đó là tò mò, cuối cùng sự tò mò này vẫn lớn hơn sự tức giận. Ngay sau đó, hắn chuyển tầm mắt, dùng ánh mắt khắc nghiệt tương tự nhìn chằm chằm vào Giang Lạc Dao.

Ánh mắt của Giang Lạc Dao bình tĩnh và dịu dàng, đôi mắt đẹp như lưu ly, lông mi cong dài, đồng tử đen láy sáng ngời ở trên khuôn mặt đó thực sự vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là nàng như không có nhận thức gì về vẻ đẹp của mình, từ trước đến nay đều là nhàn nhạt như vậy, tựa hồ lười đi so đo với bất kỳ điều gì.

Khi Thịnh Quyết nhìn nàng bằng ánh mắt không thiện ý, nàng lại đáp lại bằng ánh mắt vô tội và đơn thuần.

Giống như hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt sắc bén hướng đến mình, không chỉ phớt lờ, nàng còn hơi nhướng đôi mi dài, thiếu điều trực tiếp hỏi đối phương — Vương gia, ngài là đang phát điên cái gì?

Thịnh Quyết: "..."

Thịnh Quyết mím chặt môi cảm thấy thật sự không có cách nào với nàng.

Ngoài tiếng nói của Hứa Lạp, không ai khác lên tiếng, mà giữa Nhϊếp Chính Vương và Giang Lạc Dao lại như nước chảy đá mòn, không tiếng động. Bề ngoài nhìn như hai người đang bình tĩnh hài hòa, kỳ thật mạch nước ngầm giữa hai người lại đang bắt đầu khởi động, hai người đều như đang tìm tòi nghiên cứu lẫn nhau.

Đúng lúc này, Hứa Lạp lại vô tình chạm vào chủ đề nhạy cảm. Hắn tiếp lời câu nói của mình: "Tóm lại, cô nương đừng quá lo lắng, đến vương phủ của chúng ta cũng như ở hầu phủ vậy..."

Lời nói này của hắn quả thực là càng làm cho Thịnh Quyết thêm tức giận. Hứa Lạp dám lướt qua những lời nói trước đây của Thịnh Quyết, đây quả thật là chạm đến điều tối kỵ của hắn.

Mắt thấy Thịnh Quyết sắp bùng nổ cơn giận dữ, Giang Lạc Dao lập tức lên tiếng tiếp lời Hứa Lạp. Nàng bày tỏ lòng biết ơn, sau đó nắm bắt thời cơ, cho thấy mình sẽ ngoan ngoãn, không gây phiền toái cho Vương gia. Nàng đảm bảo rằng khi ở vương phủ sẽ tuân theo quy củ ở đây, mọi việc đều nghe theo Nhϊếp Chính Vương.

Để tránh cho Hứa Lạp bị trừng phạt, Giang Lạc Dao suy nghĩ một chút, vẫn trái với lương tâm mà thêm một câu khen ngợi Thịnh Quyết: "Trong vương phủ, mọi người đều tuân thủ kỷ luật, ai cũng quy củ. Lại nghĩ, Vương gia trị vì cũng nghiêm minh như vậy. Hôm nay Vương gia lại đến đây cho hạ nhân tận tình chỉ lại quy củ cho ta, cũng không để ý việc hạ nhân tự mình phát huy ý nghĩ trong lòng, nhất định là bởi vì Vương gia là một người rộng lượng và kiên nhẫn với người của mình."

Thịnh Quyết sửng sốt không nghĩ tới lại nghe nàng lại nói như vậy.

Nhưng nói thật... Vài câu đơn giản rõ ràng này thực sự khiến hắn không thể tức giận được.

Lời nói này đủ khéo léo. Vừa lên tiếng đã khen ngợi kỷ luật trong vương phủ tốt, sau đó lại trái với lương tâm khen ngợi Nhϊếp Chính Vương hắn cai trị tốt. Sau một hồi ca ngợi, lại biến những lời nói trái ý hắn của Hứa Lạp lúc nãy thành "phần dung túng" mà chính hắn ban cho. Vừa cho hắn bậc thang để xuống, vừa chứng minh cho "phần dung túng" này, khiến những lời thoái thác mà Hứa Lạp lựa chọn để nói cũng thành lời thành thật của hắn.

Dù biết là nói dối, nhưng Thịnh Quyết không thể không thừa nhận, chính hắn vẫn bị lấy lòng rồi.

Giang Lạc Dao quả thực thông minh hiểu chuyện.

Ngoan ngoãn, thức thời như vậy, thật ra cũng không phải không thể cho nàng một phần dung túng.

Rốt cuộc nàng cũng ốm yếu, không thể gây ra tai họa gì.

Cái vai luôn căng thẳng của Thịnh Quyết bỗng chốc giãn đi vài phần. Hắn dựa vào ghế bành, ngầm đồng ý với lời nói của đối phương, cũng không làm khó Hứa Lạp nữa.

Hắn ngồi đó, nghỉ ngơi một lát cho đến khi tính tình nóng nảy của mình dịu xuống. Lúc này, hắn mới bất giác lấy lại tinh thần.

Chính mình đây là đang làm chuyện nhàn rỗi gì đây.

Vì sao lại muốn bỏ bê nhiều việc quan trọng chỉ để đến Ninh Tử Hiên này nhìn xem một nữ tử?

Không có bất kỳ động cơ rõ ràng nào, chuyện này bản thân nó đã thực nhàm chán rồi.

Thịnh Quyết khó hiểu, không nghĩ ra lúc trước hắn rốt cuộc đã nghĩ như thế nào.

Trong phút chốc, hắn bỗng sinh ra cảm giác hờn dỗi, sau đó lại dừng ánh mắt ở trên người Giang Lạc Dao.

Ma xui quỷ khiến, hắn đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Cập kê?"

Giang Lạc Dao gật đầu, nói mình đã cập kê cách đây vài tháng.