Chương 16

Ma ma suy nghĩ một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Đúng vậy, bà đã từng nghe người hầu trong phủ nói qua, Nhϊếp Chính Vương người này một thân một mình, mệnh cách cũng cứng rắn vô cùng. Nghe nói có không ít quý nữ muốn kết duyên cùng Vương gia, nhưng kết cục đều không ra gì.

Nói hàm ý một chút, đó là hung thần, quả độc, mệnh cứng...

Kỳ thật nếu nói thẳng, thì đó là khắc thê.

Ma ma nhớ rõ khi cô nương nhà mình chuẩn bị đến Nhϊếp Chính Vương phủ, cũng có người lo lắng mà đi hỏi hầu gia cùng phu nhân. Hầu gia hình như đề cập đến lời nói của vị đại sư đoán mệnh kia, mới giải tỏa được lo lắng của người khác.

Chỉ là, cho dù vị đại sư đoán mệnh có pháp thuật cao thâm, hầu gia cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Hầu gia cố ý dặn dò hạ nhân các nàng.

Cô nương nhà họ cho dù muốn ở lại Nhϊếp Chính Vương phủ, nhưng không thể thân cận với Vương gia quá, miễn cho không cẩn thận khiến Vương gia bất mãn hoặc là dính vào quá nhiều sát khí của Vương gia mà sinh bệnh

Ma ma hiểu ra, liền dùng ánh mắt thương cảm pha lẫn bi thương nhìn về phía Nhϊếp Chính Vương.

Thịnh Quyết: ???

Hắn có chút kinh ngạc, đây là ánh mắt gì?

Sao lại giống như đang thương hại mình?

Còn có người cảm thấy hắn đáng thương sao?

Với một người thô bạo như hắn, tình huống bị nhìn bằng ánh mắt đồng tình quả thực là hiếm thấy.

"Cũng đã một thời gian rồi ta chưa gặp cô nương nhà ngươi." Thịnh Quyết đi đi lại lại, đột nhiên nhớ tới, liền thuận miệng nói một câu: "Nếu bổn vương xử lý xong chuyện tồn đọng này, rảnh rỗi sẽ đi nhìn Giang cô nương một cái."

Ma ma vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ về "Nhϊếp Chính Vương đáng thương khắc thê", lập tức liền lấy lại tinh thần, nghe thấy câu nói đó của Thịnh Quyết liền cảm thấy mâu thuẫn, nhất thời không cẩn thận lộ ra ngoài.

Bà không biết tâm tư của mình đã bị Nhϊếp Chính Vương phát hiện, chỉ một ánh mắt đó liền khiến đối phương trầm mặt.

Thịnh Quyết không thể hiểu được— tại sao hắn lại cảm giác như ma ma này không thực sự muốn hắn đi gặp Giang Lạc Dao?

Điều này không thích hợp.

Giống như ánh mắt "đồng tình" khó hiểu ban nãy, ánh mắt bài xích lúc này cũng rất kỳ quái.

Rõ ràng là hầu gia bọn họ cố ý đưa nữ nhi đến phủ của mình nhờ cưu mang, sao lại giống như hắn là kẻ đi cướp người vậy?

Hắn còn chưa muốn người đâu.

Huống hồ, hắn mới vừa rồi chỉ là đề cập một chút, dù sao hắn là Nhϊếp Chính Vương bề bộn công việc khắp nơi, cho dù không đi gặp Giang Lạc Dao, cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

Thịnh Quyết cũng không có ý định đi gặp cô nương ấy nhiều hơn.

Nhưng hiện tại.

Hắn bị ánh mắt bài xích của ma ma này chọc giận, cảm xúc phản nghịch này lập tức dâng trào, làm hắn cố tình muốn đi ngược lại ý muốn của đám người này, đi gặp Giang Lạc Dao xem gần đây nàng ta đang làm gì.

Thịnh Quyết càng nghĩ càng tức giận.

Chắc chắn là đám hạ nhân này nghe được lời đồn nhảm nào đó, cho rằng mình là Nhϊếp Chính Vương với mệnh cách hung thần quả độc, sợ hắn khắc cô nương nhà họ sao.

Thịnh Quyết nghĩ, Giang Lạc Dao đã được Nhạc Xương Hầu đưa đến phủ của mình, quan tâm đến đám hạ nhân này làm gì? Các nàng thích lo chuyện bao đồng như thế thì sao? Không vừa mắt hắn còn có thể làm gì? Chẳng lẽ có thể thay đổi được gì sao?

Cho ma ma lui ra ngoài một lúc rồi Thịnh Quyết cũng không thể tĩnh tâm tiếp tục làm việc của mình.

Hắn hỏi Hứa Lạp: "Cô nương đích nữ nhà Giang gần đây đang làm gì?"

Hứa Lạp nói: "Giang cô nương dường như gần đây lại bị bệnh, từ ngày Vương gia đi rồi, bệnh cũ năm xưa của cô nương lại tái phát, nghe nói nàng muốn đến thỉnh an ngài, nhưng bệnh mãi vẫn không có chuyển biến tốt, vì vậy một thời gian dài cũng không có cách nào đến gặp ngài."

Thịnh Quyết nhướng mắt: "Cái từ ‘nghe nói’ này của ngươi nghe cũng rất tinh tế đấy."

Hứa Lạp nghe ra ý trách cứ trong lời nói của hắn, cười gượng gạo, không hề cãi lại.

Hai người đứng trong sân, Nhϊếp Chính Vương không có hành động gì, Hứa Lạp cũng không dám động, nhất thời hai người liền im lặng đứng như vậy, bầu không khí có chút yên tĩnh.

Thịnh Quyết hé răng: "Ngươi không có việc gì để làm sao?"

Hứa Lạp: "……”

Sao có thể chứ.

Vương gia gần đây thực sự bận rộn, hắn tất nhiên cũng bận rộn đến vắt chân lên cổ, làm sao có thể không có việc gì để làm được.

Nhưng mà Vương gia ngài không đi, hắn là hạ nhân, làm sao có thể trực tiếp quay đầu rời đi?

Hứa Lạp cảm thấy khó hiểu, hắn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào Vương gia của mình trong chốc lát, đột nhiên hắn ý thức được những lời lúc nãy của Thịnh Quyết có chứa một tầng ý khác!

Hứa Lạp dè dặt đề nghị: "Không bằng... Lão nô theo Vương gia đi thăm Giang cô nương?"

Cảm xúc trong đáy mắt Thịnh Quyết không rõ ràng.

Hứa Lạp có chút không nắm bắt được ý của hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng mà ở bên cạnh hắn chờ đợi. Vương gia vẫn luôn không lên tiếng hắn liền tiếp tục biến mình thành một bức tượng đứng bên cạnh.

Ngay khi hắn nghĩ nên tiếp tục nói như thế nào, thì Vương gia của hắn lại đột nhiên cử động.