Chương 15

“Đây là…”

Hình như áo khoác này được may bằng chất liệu đặc biệt, thường được sử dụng cho các trận tác chiến hoặc chiến đấu quy mô nhỏ. Trên chiếc áo khoác màu đen đơn giản chỉ có một số phụ kiện kim loại, không có quá nhiều trang sức gì, nó to đến mức gần như bao phủ cả Vân Phi, rõ ràng là không phù hợp với hắn.

“Là áo của một bạn học cho.” Vân Phi nhìn Chu Hàm Thanh rồi nói, “Người đó đi dạo cùng tôi một lát nhưng tôi không thấy rõ mặt người ta.”

Sắc mặt của Chu Hàm Thanh hơi cứng đờ, y lấy áo khoác ném mắc vào cái giá bên cạnh, Vân Phi thấy vậy bèn nói, “Tôi phải giặt rồi trả người ta.”

“Cậu lại không thấy được đó là ai.” Chu Hàm Thanh nói.

“Trong học viện cũng chỉ có bấy nhiêu người, rồi sẽ có ngày tìm ra.” Vân Phi không để ý tới vẻ gượng gạo mất tự nhiên của Chu Hàm Thanh, hắn vệ sinh xong thì lên giường đi ngủ.

Chu Hàm Thanh thấy thế, sau một khoảng lặng, y chợt lên tiếng, “Cậu và Thiều Sơ thật sự chia tay rồi sao?”

Điều này nhắc nhở Vân Phi, hắn mở thiết bị đầu cuối ra, khi thấy được một đống tin nhắn chưa đọc mới nhớ tới chuyện mình quên xóa số liên lạc của Thiều Sơ. Hắn giơ tay ấn vào tin nhắn, không thèm xem đã xóa đi số liên lạc.

Chắc là mấy tin nhắn “anh sai rồi”, “tha thứ cho anh” này nọ không có tí thành ý nào.

Vân Phi đắp chân, tiếp tục giấc ngủ dang dở từ chiều.

Chu Hàm Thanh đứng cách hắn vài mét, thấy hắn thờ ơ như thế, Chu Hàm Thanh cũng chẳng biết làm gì hơn. Phải biết rằng, tuy bọn họ đều là con của công tước nhưng gần đây cha của Thiều Sơ rất được lòng vương thượng. So với Thiều Sơ, gia tộc của Vân Phi vừa ít ỏi vừa khiêm tốn, nếu Thiều Sơ muốn ức hϊếp hắn trong học viện thì cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Chu Hàm Thanh và Vân Phi không học chung lớp, thậm chí còn cách nhau khá xa, không thể đi theo Vân Phi 24/24 được.

Y gãi đầu, chắc là Thiều Sơ không xấu xa đến thế chứ nhỉ?

Thực tế thì Thiều Sơ là kẻ xấu xa như vậy.

Ngày hôm sau, Vân Phi vừa học lớp lý luận buổi sáng xong, hắn ăn cơ rồi định vào phòng điều khiển cơ giáp thì bị vài Alpha bao vây. Mặc dù hắn không biết bọn họ định làm gì nhưng trong vẻ hung tợn kia, chắc là không có ý gì tốt.

Vân Phi bình tĩnh ôm quyển sách điều khiển, một chiếc áo khoác màu đen giắt trên khuỷu tay hắn, chất liệu thượng hạng như tỏa sáng nhàn nhạt dưới ánh sáng bên ngoài.

Hắn khẽ ngẩng đầu lên, mái tóc đen mềm hơi xoăn áp sát gò má, “Thiều Sơ sai các người tới à?”

Dưới ánh sáng, đôi mắt màu nâu chợt lóe lên chút ánh vàng nhàn nhạt, tôn lên nước da trắng trẻo, hệt như ánh sáng lấp lánh rải lên khoảng trắng chói mắt.

Tóc đen xõa xuống gò má, chiếc áo khoác rộng rãi rủ xuống, Alpha trông đã gầy gò nay lại càng mảnh khảnh hơn, khi bị các Alpha cao to chặn đường vây quanh, sự tương phản này càng rõ rệt.

Người sáng suốt không cần tới gần cũng có thể nhận ra đây là một vụ ức hϊếp.