Chương 14

Bạch Thẩm ghen tị đỏ cả mắt.

“Tránh ra.” Giản Đình bình tĩnh nói, chỉ còn thiếu sáu cái chấm trên trán.

“Không không.” Bạch Thẩm xua tay nói, “Cậu nói cho tôi biết trước đã, cái ở nhà tù mà chó cũng chẳng chạy ra ngoài được này, cậu làm sao quen biết với Omega thế?”

“Không có.” Giản Đình nói.

“Vậy sao trên người cậu có mùi Omega?” Bạch Thẩm sốt ruột tức giận.

Giản Đình im lặng một lúc mới nói, “Đúng là tôi có gặp được một người.” Sau đó anh qua loa giải thích mọi chuyện bằng một câu “trên đường về đây gặp phải một Omega.”

Đừng nói là chi tiết, chẳng có cái lông gì.

Bạch Thẩm im lặng.

Hai người nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, Bạch Thẩm mới cắn răng nói, “Cậu lừa tôi hả? Trong học viện Alpha lấy đâu ra Omega, có nói dối cũng nên lấy cái cớ chính đáng chút chứ!”

Ví dụ như là lén lút trèo tường ra ngoài, chạy tới học viện bên cạnh!

Giản Đình không nói dối, anh xoay người bỏ đi, không quan tâm tới anh ta, chỉ còn một mình anh ta tiếp tục ghen tị chua chát.

Sau khi Giản Đình tắm xong bước ra ngoài, Bạch Thẩm cũng đã tỉnh táo lại, anh ta ngồi trên giường cầm thiết bị liên lạc của mình, ánh sáng màu lam nhạt chiếu lên gương mặt anh ta, trông có hơi… hèn hạ.

Nụ cười kia càng quái dị hơn.

Ngay khi Giản Đình chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên Bạch Thẩm cười thành tiếng, “Này Giản Đình, chắc không phải là cậu gặp người này chứ?”

Một giây, hai giây…

Giản Đình không hề nhìn Bạch Thẩm, anh đã ngủ rồi, khiến Bạch Thẩm tức giận vừa mới thở phào một hơi sảng khoái lại bắt đầu lăn lộn trên giường.

Anh ta lẩm bẩm nhìn tấm ảnh chụp trên thiết bị đầu cuối, khinh thường nói, “Người giống Omega, khiến Giản Đình nhận nhầm, ngoài Vân Phi ra thì còn ai nữa chứ?” Nói xong, anh ta tiện tay lướt xem những tấm ảnh tiếp theo trong những bài post bên dưới, tất cả đều là những tin đồn thật giả đan xen có liên quan tới Vân Phi trên diễn đàn học viện.

Vân Phi cũng được coi là người nổi tiếng trong học viện, nhưng là tai tiếng.

Những các mác vô dụng, tàn phế, Omega, lẳиɠ ɭơ, đủ thứ những chuyện chói tai, ghê tởm, những từ ngữ xấu xí… bị dán lên người Vân Phi.

Ai bảo Vân Phi lạ lùng như thế, nào có Alpha giống Omega như vậy, dù là tướng mạo, mùi hương, tính cách, thậm chí là pheromone… chứ đừng nói đến việc bạn trai của Vân Phi cũng là một Alpha.

Nghe nói gần đây Vân Phi và Thiều Sơ đã chia tay rồi? Thiều Sơ còn tuyên bố muốn dạy cho Vân Phi một bài học?

Bạch Thẩm say sưa hóng chuyện, bây giờ anh ta không hề hâm mộ Giản Đình nữa, Alpha thôi mà, còn là Alpha ẻo lả nữa.



Vân Phi đi về ký túc xá, dường như Chu Hàm Thanh vẫn luôn chờ hắn, vừa thấy hắn là y lẳng lặng kéo tay hắn, sau khi liếc nhìn cánh tay trắng nõn không có tỳ vết gì, y lại ngại ngùng đưa quả cầu nhung cho Vân Phi.

“Lần sau cậu ra ngoài nhớ đem nó theo, tay cậu cóng hết cả rồi.”

Chỉ trong chốc lát, Vân Phi đã rửa sạch dấu vết nôn mửa, chờ dấu răng trên ngón tay tan biến, hắn rất bình tĩnh, cũng cầm lấy quả cầu nhung. Bấy giờ, hình như Chu Hàm Thanh cũng chú ý tới chiếc áo khoác màu đen kia.