Chưởng 26 Ung Thư Não

Cửa phòng dụng cụ dạy học là cửa sắt. Nhất Trung Nam Thành từ khi thành lập đến nay đã sửa qua nhiều lần, nhưng duy nhất chỗ này luôn duy trì hiện trạng từ hai mươi năm trước. Cô vẫn luôn ghét chỗ này, không gian tối om trật kín làm cô không thoải mái.

Sau khi cửa bị gió sập lại, nhận thức của Ba tiểu Tam như bị đoạt đi, chân mềm nhũn đứng không cững, trực tiếp ngã vào sọt bóng.

Hô hấp của cô bắt đầu nhanh hơn bình thường, trong không gian an tĩnh này làm cho âm thanh tiếng tim đập càng rõ ràng hơn. Kèm theo đó là sợ hãi và lo lắng, những hiện tượng này càng ngày làn rộng hơn.

Trước khi đến có để ý đến chìa khóa phòng dụng cụ dạy học, bên ngoài cần phải khóa lại, nhưng bên trong có thể mở ra. Nghĩ đến đây, Ba Nguyên run rẩy muốn đứng dậy từ sọt bóng. Nhưng khi làm mới phát hiện không đủ sức để làm. Toàn than cô mềm nhũn ra, căn bản không nghe sự điều khiển của não bộ.

Rõ ràng biết bản thân sợ hãi và lo âu quá đáng, không cần thiết, không hợp lý, nhưng lại không thể kiểm soát, trong lòng có sự đau khổ. Ý thức Ba tiểu Tam lúc này vẫn còn chút tỉnh táo. Cô đang nói với bản thân mình, không có việc gì, bước tới, mở cửa ra, sau đó bước ra ngoài, sau đấy tất cả sẽ ổn thôi.

Nhưng cở thể lại rõ ràng không nghe lời có hiện tượng rối loạn hệ thần kinh tự chủ......Da đầu căng lên, như đội lên chiếc mũ sắt thít chặt vào đầu, các khói cơ căng lên đau mỏi, hai mắt nhòa đi, sưng và khô, chân tay tê cứng, toàn thân không còn tí sức lực nào, da thịt như phát sốt, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, lúc thấy nóng lúc lại thấy lạnh. Một loại các biểu hiện giống hệt...... mười năm trước. Cảm giác khó chịu viễn cảnh tồi tệ hiện lên trong đầu.

Môi Ba tiểu Tam bị cắn đến rớm máu, tự dặn bản thân: “Không thể nào như vậy được, không thể nào, rõ ràng là đã chữa ổn rồi!”

Lăn trên mặt không biết là mồ hôi hay nước mắt thi nhau rớt xuống da thịt, cảm giác cô độc bị bỏ lại bắt đầu lớn dần lên, từng chút từng chút ăn mòn chút ít tỉnh táo còn sót lại của cô, thay vào đó là sợ hãi, lo âu.

Sau khi Phạm Phàn đến cổng trường, Sở Quốc đã được đưa lên xe cứu thương, Quá Trăng đi theo cũng đã lên xe.

Bên cạnh còn có mấy nữ sinh đang khóc, vàng mắt đỏ lên.

Phạm Phàn cở bản nắm được tình hình, lúc đang lên lớp, đột nhiên hôn mê bất tỉnh mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Đập thẳng gáy vào bàn học đầu tiên dãy nữ sinh, âm thanh va chạm nặng nề vang lên.

“Thầy Sở bây giờ thế nào rồi?” cô lay lay vai nữ sinh kia.

Nữ sinh bị lay vai không biết làm sao chỉ biết lắc đầu nói: “Không biết, không biết, tớ không biết.”

Phạm Phàn nhăn mày, biết rõ có hỏi cũng hỏi không ra kết quả gì, thế là cùng Khâu Thần gọi xe đi theo xe cứu thương đến bệnh viện,

Hoàn toàn quên mất vẫn còn một người bị bỏ lại.

Lúc điểm danh trong tiết thể dục, Vệ Ngụy nhận được cuộc gọi từ Khâu Thần, xin phép giúp bọn cô, nên cũng đương nhiên cho rằng Ba Nguyên cũng bao gồm trong “bọn cô”.

Sau khi nghe đến sự việc xảy ra, học sinh lớp (3) gần như không còn lòng dạ nào lên lớp, ồn ào nói muốn đi thăm. Trước đây khi chưa phân ban Sở Quốc từng dạy môn hóa lớp (3). Lưu Tiểu Thiên cũng không có lý do gì cản lại liền đưa tất cả học sinh ra cổng trường.

Một người gióng trống khua chiêng mà biến mất, cả thiên hạ dường như tìm cách tìm ra cậu. Còn một người khác cứ thế lọt khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.

Bao gồm cả Quá Trăn.

Lúc Sở Hưởng không ở đó, tất cả thủ tục cấp cứu của Sở Quốc do một tay cậu làm. Rồi cũng từ trường học bên kia lấy được số điện thoại của bố mẹ Sở Hưởng, thông báo cho bọn họ biết.

Những chuyện vụn vặt tạp nham này, khi làm mới thấy kinh khủng hơn là chỉ đứng nhìn. Lúc đứng xếp hàng lấy số, Quá Trăn ôm đầu kiên nhẫn chờ đợi, những giọt mồ hôi lo lắng từ tháy dương và trán bán đứng vẻ mặt nhìn như ung dung của cậu.

Nhìn cảnh trước mắt, tròng đầu đột nhiên thoáng qua một đoạn cảnh tượng từng xảy ra.

Cùng là tại bệnh viện, từ nhỏ tới lớn, cậu và ông nội Quá không mấy khi mắc bệnh. Thế nên một lần đó là ấn tượng còn lưu lại trong những lần xếp số ít ỏi của cậu.

Cảnh tượng mười năm trước, cũng tại bệnh viện này, mười năm Nam Thành vẫn không khác.

Đèn phòng phãy thuật cũng đã sáng lên. Lúc cậu và ông nội chạy đến, bà nội bBa đang đánh vào chân ông Ba: “Đều trách ông, đều trách ông ~”

Cứ nức nức nở nở như vậy, giọng nói tự nhiên khàn lại.

Hai tay ông nội Ba che mặt ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, cúi đầu, mặc bà đánh cũng không phản kháng.

Không lâu sau, bác sỹ đi ra nói chuyện với ông nội bà nội Ba, dường như đang động viên bọn họ. Sau đó nhắc bọn họ đến tầng một xế số làm một số thủ tục.

Ông nội Quá đẩy lưng tiểu Quá Trăn: “Đi, ra cùng ông nội Ba của cháu!”

Quá Trăn bị đẩy lên hai bước, quay người lại ngơ ngác gật gật đầu, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy hiện tại không nên hỏi bất kỳ điều gì.

Cậu từ xa đã dõi mắt theo ông Ba, hai mắt nhìn chằm chằm, sợ ông đột nhiên biến mất trước mắt mình.

Hai người như không có chuyện gì.

Ông nội Ba xếp hàng lấy số, tiểu Quá Trăn ngồi ở bậc thang lên tầng, từ đằng xa nhìn ông.

Từ hai vai đang có chút run, rồi hai tay ôm đầu cong lưng xuống, đến khi trực tiếp không để ý đến hình tượng mà quỳ xuống đất gào khóc. Cả đại sảnh rộng lớn trống không vang vọng tiếng ông.

Làm người đi qua phải sửng sốt không biết có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Quá Trăn nằm bò lên chỗ vịn, cậu nghĩ cậu đã rõ ông nội mình vì sao không tự mình đến đây rồi.

“Xin chào ~” trong ô cửa một dì mặc áo blue trắng thân thiện gọi cậu, nhưng không thấy cậu đáp lại liền nói to hơn, “Xin chào ~”

“Vâng? Ôi! Xin lỗi.” Quá Trăn bị kéo ra từ trong hồi ức. Cậu lắc lắc đầu. Bên ngoài sắp tối rồi, ánh nắng càng trở nên chói mắt. Nhất định là mệt rồi, nếu không thì sao lại đột nhiên nhớ tới sự việc đã qua từ lâu rồi.

Sau khi lấy số xong, cậu lại lấy điện thoại ra gọi cho Sở Hưởng, như cũ không ai nghe. Ngược lại là em trai Sở Quốc, cũng chính là bố Sở Hưởng gửi tin nhắn đến, nói là đã lên máy bay, sẽ nhanh chóng trở về. Sau đó cảm ơn cậu và vân vân, thời gian gửi tin nhắn là hai tiếng trước. Còn tin nhắn Quá Kiều bên kia gửi tới, hỏi cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì? Gặp phải chuyện gì?

Tính cách Quá Kiều và Quá Trăn có chút giống nhau, tuổi tác lại cách nhau có chút xa. Thế nên Quá Kiều luôn vô thức mà đứng ở góc độ làm phụ huynh đi hỏi cậu, dù biết Quá Trăn ghét nhất người khác hỏi chuyện của cậu. Người nhà cũng không được.

Quá Trăn xoa xoa thái dương, trả lời: Qua một khoảng thời gian nữa sẽ trả lại anh. Em không sao là chuyện của Sở Hưởng. Sau khi nhắn tin xong, lại gọi điện cho Sở Hưởng.

Không nghe máy.

Quá Trăn tắt điện thoại, xử lý xong chuyện nộp tiền lại đến bên cửa phòng phẫu thuật.

Phạm Phàn và Khâu Thần đều ngồi đó, có lẽ đang ngủ.

Nhưng không thấy bóng dáng Ba Nguyên, cậu đang định gọi Phạm Phàn hỏi. Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, bác sĩ dùng một tay bỏ khẩu trang xuống, nhìn Quá Trăn: “Ai là người nhà?”

Giọng nói gấp gấp.

Phạm Phàn và Khâu Thần trên ghế bị giật mình mà thức giấc, nhìn vào mắt bác sỹ, lại nhìn sang Quá Trăn, ngồi im tại chỗ không dám động đậy.

“Cháu, cháu là bạn của cháu trai bác ấy.” Quá Trăn vội vàn tiến lên vài bước, “có phải lại cần nộp thêm tiền để làm phẫu thuật, cứ nói với cháu!”

“Cháu không được, phải là người nhà.” Bác sỹ ngẩng đầu nhìn Quá Trăn, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này thật là không khách khí chút nào. Chi phí thủ tục của bệnh viện phúc tạp, quy định không nộp phí thì không phẫu thuật, được cậu dùng hai chữ “lại cần” mỉa mai.

Quá Trăn nhìn văn kiện trong tay bác sỹ, đoán được là gì: “Bác Sở ......rất nghiêm trọng sao?”

“Khối u ác tính trong cơ thể ông ấy đã di căn đến não, dẫn đến hình thành các khối u trong sọ não, bệnh mà chúng ta hay gọi là ung thư não. Lại thêm việc đầu bị va chạm khi hôm mê, gây ra hiện tượng xuất huyết não. Chúng tôi khuyên lập tức làm phẫu thuật, cắt khối u.” Bác sỹ nói rất nhanh, còn dùng toàn từ chuyên ngành.

Phạm Phàn và Khâu Thần nghe thấy đã sững sờ, nhưng, b atuwf ung thư não nghe vẫn hiểu. Các cô bịt chặt miệng, cố kìm tiếng khóc xuống.

Vụ việc giáo viên bị tập kích trước kia, Sở Quốc chỉ bị thương ngoài da, đã làm Sở Hưởng lo lắng đến như vậy. Nếu cậu biết được...thì...cậu sẽ sụp đổ mất.

Bụng Quá Trăn đột nhiên quặn đau. Cậu nắm chặt tay ấn vào bụng để giảm bớt đau đớn: “Bác sỹ, người thân bác Sở đang trên đường đến đây, còn thời gian để đợi không?”

Sự việc này ở Nam Thành thường xuyên xảy ra.

Bác sỹ nhìn ghi chép bệnh trạng của Sở Quốc.

“Hai tiếng, sau hai tiếng nữa sẽ bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất. Từ giờ đến lúc đó, chúng tôi cầm máu giảm thiểu xuất huyết trong não cho ông ấy.”

Quá Trăn nghĩ tới tin nhắn của bố Sở Hưởng từ hai tiếng trước, thêm hai tiếng nữa, đã đủ rồi: “Cảm ơn bác sỹ.”

Nói xong Qúa Trăn lập tức cầm điện thoại, đem lời bác sỹ vừa nói gõ từng chữ từng chữ gửi cho bố Sở Hưởng.

Phạm Phàn nhát gan hít hít một hơi, quay đầu nhìn điện thoại trên tay Quá Trăn: “là Sở Hưởng sao?”

“Không phải, là bố cậu ấy!” Giọng nói có chút thô lỗ.

Phạm Phàn và Khâu Thần bị cậu dọa sợ rồi.

Quá Trăn cũng ý thức được bản thân mất kiểm soát, chậm rãi giải thích thêm một câu: “Bố Sở Hưởng đang trên máy bay, trong hai tiếng nhất định tới kịp đây!”

“Trên máy bay? Vậy cậu gửi tin nhắn cho bác ấy, bác ấy cũng không xem được!” Khâu Thần trốn sau lưng Phạm Phàn bổ sung một câu.

Quá Trăn không ngẩng đầu, tiện tay gọi thêm một cuộc điện thoại cho Sở Hưởng. Miệng vẫn tra lời thắc mắc của Khâu Thần: “Tớ biết. Nhưng sân bày Nam Thành tới bệnh viện mất tầm 20 phút, tớ hy vọng ông ấy nắm được tình hình trên đường tới đây, để có thời gian để xem xét và chuẩn bị.”

Nghe Quá Trăn nói, hau người lặng lẽ gật gật đầu.

“Các cậu thay nhau gọi điện cho tiểu tử Sở Hưởng kia, tớ đoán chừn cậu ta đang ngủ trên tàu rồi, có thể sớm được chút nào thông báo cho cậu ấy, cũng có thể để cậu ấy sớm quay lại chút ấy.”

“Được!” Hai người gật đầu.

“Tầng 1 có Family mart. Các cậu đến đó ăn rồi nghỉ ngơi ở đó một chút đi! Ở đây có tớ trông.” Cậu nhìn vành mắt đã đen vì thiếu ngủ của hai người, lại sợ bọn họ sống chết từ chố, “Lúc quay lại giúp tớ mua một phần đồ ăn, tớ cũng đói rồi.”

Nói như vậy, Phạm Phàn và Khâu Thần ngoan ngoãn xuống dưới lầu.

Sau khi hai người rời đi, Quá Trăn lại gọi điện đến tổng đài taxi. Đặt trước một xe đón sân bay, phòng trừ trường hợp mất thời gian vì không gọi được xe.

Sau khi tất cả đã sắp xếp xong, cậu ngồi dựa vào ghế dài. Trên hành lang rộng mênh mông chỉ sót lại mình cậu.

Yên lặng, yên lặng đến kỳ lạ.

Đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật vẫn sáng, cơn sóng dữ không biết lúc nào mới đi.