Chương 24: Gϊếŧ một người răn trăm người (1)

Taylor dùng mảnh lụa xanh ngọc buộc tóc Brando lại, sau đó im lặng trở về ngồi bên phải Brando, cúi đầu, chậm rãi ăn cơm.

"Thị trường dầu ô liu ở Newyork thế nào? Các cửa hàng lớn của dân Italy có thuận lợi không?"

Brando đang ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu hỏi Orwell và Andrea.

Orwell và Andrea đang thảo luận một vài vấn đề, nghe thấy lời nói của Brando liền dừng lại, liếc nhau một cái.

Andrea buông đồ trên tay xuống, chăm chú nhìn Brando nói:

"Tất cả đều rất thuận lợi, nhưng chúng ta vẫn gặp một vài khó khăn. Tôi không biết có nên nói với cậu không, nhưng tên chủ cửa hàng kia thật sự rất thô lỗ."

Chủ cửa hàng mà Andrea nói là của một thương nhân người phía Bắc Italy, ở khu Brooklyn, tính cách nóng nảy, cố chấp.

Cho nên, khi Andrea thuyết phục hắn hợp tác kinh doanh dầu ô liu với Brando thì cái tên kia lại ăn nói khó nghe với Andre, bảo không biết Alexander. Brando là thằng nào, đuổi thẳng Andrea ra ngoài.

Cho dù là người bình thường, nhân cách tên này cũng quá tệ.

"Cậu có muốn nói chuyện với người này không?"

Andrea hỏi Brando, nói đến tên kia, khuôn mặt gầy yếu của Andrea mang vẻ không vui.

Brando lẳng lặng nhìn Andrea sau đó lắc đầu nói "Vũ nhục quân sư của tôi chính là vũ nhục tôi. Đối với người không có lễ phép tôi thấy rất đáng tiếc, sau này có chuyện gì đều chỉ có thể nói là do chính hắn gây ra."

Orwell và Andrea liếc nhau một cái, bọn họ đều biết Brando đối với những người không có lịch sự luôn thất vọng, "Ngài có muốn tôi cho người đi xử lý hắn ta?"

Taylor nhìn Orwell, cậu biết "xử lý" trong lời bọn họ chính là ám chỉ việc gϊếŧ người.

Brando không chút biểu tình lắc đầu, "Không, tôi muốn tự mình đi dạy dỗ người này, cho hắn một bài học nho nhỏ."

Tay Taylor run lên, liếc mắt nhìn Brando một cái, biết " bài học nho nhỏ" theo lời Brando tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Cậu vĩnh viễn không thể quên bộ dạng khát máu của Brando khi gϊếŧ người.

"Vậy chúng ta phải làm gì?" Orwell hỏi.

Brando híp mắt sau đó thản nhiên nói "Orwell, cậu cho người tìm hiểu lai lịch của người này, xem hắn có chỗ dựa chính trị gì không. Có điều, tôi đoán người kiêu ngạo ngang ngược như vậy sẽ không có quan chức nào muốn mất mặt mà làm hậu phương cho hắn. Phải biết rằng, quan viên chính phủ đều là lũ sĩ diện.

Sau đó, xem xem gần đây hắn có để phòng gì hay không. Nếu có thì tìm cách phá đi, nhưng đừng hành động vội. Điều tra xong thì mang đến đây cho tôi. Tôi sẽ lập một kế hoạch, cam đoan sau này các cậu làm gì đều thuận buồm xuôi gió."

"Được." Andrea và Orwell gật đầu.

Andrea càng thêm tin tưởng Brando. Rất nhiều chuyện chỉ cần hắn hướng dẫn thì sẽ không có vấn đề gì, thậm chí có kết quả rất tốt.

Đúng như suy nghĩ của mình, Brando quả thật trời sinh là trùm xã hội đen.

...

Orwell và Andrea thương lượng một vài chuyện nữa với Brando rồi mới về.

Taylor đứng dậy thu dọn chén đũa mang vào trong phòng bếp để sáng mai rửa, thuận tiện thu thập một chút rồi mới trở lại phòng ngủ.

"Brando, đêm nay muốn tắm rửa không?"

Taylor đẩy cửa phòng ngủ, thấy tay phải Brando kẹp một điếu thuốc, tay trái cắm trong túi quần nhìn bức ảnh đen trắng treo trên tường.

Nghe thấy tiếng Taylor, Brando xoay đầu lại, trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ yên lặng nhìn Taylor.

Taylor không biết phải nhìn đi đâu.

"Lại đây, Taylor." Brando vẫy tay với Taylor, sau đó dụi điếu thuốc lên chiếc gạt tàn bên cạnh.

Taylor gật đầu đi tới.

Brando vươn tay nắm tay phải Taylor, sau đó đặt bên người, kéo Taylor vào l*иg ngực mình.

Trầm giọng nói "Taylor, ảnh đưa tới lúc nào?"

"Buổi sáng hôm nay. Lúc đó anh đang đọc sách, tôi không muốn làm phiền."

Brando gật đầu, sau đó giơ ngón tay thon dài chậm rãi miết lên tấm ảnh.

Taylor trong hình có vẻ e lệ rụt rè, một tay nắm thật chặt tay Brando. Giống như Brando là cứu tinh duy nhất của cậu trên thế giới này, cũng là người duy nhất cậu có được.

Mà Brando, vĩnh viễn tương phản với Taylor. Khuôn mặt cao quý mà kiêu ngạo đối lập với mọi thứ ở thế giới này, đối với những thứ hùng mạnh, Brando cũng chỉ lạnh lùng liếc qua, sau đó hạ thủ không chút lưu tình.

Đây là Brando.

Một người đàn ông không hề dịu dàng.

Tầm mắt Taylor đi theo Brando, thấy ánh mắt kia luôn quanh quẩn trên khuôn mặt mình.

Tim Taylor đập rộn lên.

"Taylor, nhìn đôi mắt của em xem." Giọng Brando vẫn luôn lạnh lẽo như vậy.

"Mắt của tôi làm sao?" Taylor nghi hoặc hỏi.

Brando híp con ngươi, "Mắt của em, cho dù ở tình huống nào đều giống như một khối bảo thạch trong suốt. Em nhìn đi, ở trong tấm ảnh này cũng thế, thuần khiết và vô tư."

"Anh không thích?" Taylor nhích lại gần Brando, l*иg ngực của hắn thực ấm áp.

Brando gật đầu "Tôi từ trước đến nay không thích những thứ trong sáng và thuần khiết."

Hơi thở Taylor ngừng lại.

Đầu ngón tay mang theo độ ấm của Brando nâng mí mắt Taylor, Taylor hoảng sợ nhắm hai mắt lại nhưng không dám động đậy.

"Tôi sẽ dần dần hủy diệt em, từng chút một."

"Cho đến khi em nào và tôi hòa thành một thể."

Brando nói.

Giọng nói như tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Một giọt nước mắt theo khóe mắt Taylor chảy xuống. Brando như vậy khiến cậu sợ hãi.

Có thể chỉ một giây sau, mình sẽ chết trên tay Brando.

Brando cúi đầu liếʍ nước mắt Taylor, "Khóc cái gì, sao lại như đàn bà vậy."

Nói xong câu đó, Brando liền ôm Taylor nằm trên giường.

Taylor ngửa cổ, thở dốc một tiếng, hai tay vòng quanh cổ Brando.

Ở bên cạnh Brando không lâu nhưng ngay cả phương thức Brando thích làm nhất Taylor cũng khắc sâu trong đầu.

Brando rất ít khi dạy bảo cậu cái gì, nhưng khi nói cũng chỉ có một câu —— "Em là của tôi."

...

Sáng sớm hôm sau, Andrea liền mang đến tin tức về thương nhân người Ý kia.

Giống như Brando đã dự đoán, người đàn ông trung niên tên Antonio này không có hậu thuẫn chính trị gì, quanh năm ở Âu Châu kinh doanh một ít đồ uống có cồn cùng dầu ô liu nhập khẩu.

Bởi vì hắn nóng nảy và ngạo mạn nên danh tiếng trong giới buôn bán cũng không tốt. Chỉ cần không vừa ý liền quát tháo ầm ĩ.

Quan chức chính phủ không ai muốn làm chỗ dựa cho hắn. Bởi người như vậy chỉ toàn gây phiền toái, cách làm việc lật lọng cũng khiến cho người ta cảm thấy mất mặt.

Nhưng bởi vì hắn thuê một đám quản lí vô cùng tài giỏi, mà hắn hàng năm lại không hề đắc tội ai, cho nên việc buôn bán dầu ô liu ở Brooklyn của hắn tốt nhất vùng, cũng là thương nhân hạng nhất nhì ở Mĩ Quốc.

Brando ngồi trước bàn trà, hai tay đan vào nhau, bình tĩnh hỏi một câu "Như vậy, Antonio có người thừa kế hợp pháp không?"

Andrea biết Brando là người chú trọng phép tắc. Hắn chẳng bao giờ thích những người vô lễ. Nhưng y không hiểu nổi vì sao Brando phải hỏi cái tên kia có người thừa kế hay không.

Andrea cảm thấy Brando nhất định đã có cách, "Hắn có một người con trai đã trưởng thành nhưng con hắn là một tên vô dụng. Sau khi trưởng thành thì luôn tiêu pha số tiền của cha hắn vào đám kỹ nữ. Gần đây lại chạy đến Las Vegas cờ bạc, thua một số tiền lớn, vừa trở về mấy hôm nay. Cha hắn vẫn luôn thất vọng về hắn, chỉ hy vọng hắn có thể ngoan ngoãn mà kế thừa sự nghiệp của mình."

"Vậy bây giờ hắn thế nào?" Brando hỏi.

"Ở trong một căn nhà giữa khu rừng của Brooklyn, không ở cùng cha. Gần đây vừa trở về, vì sống lêu lổng nên không dám đánh tiếng với cha hắn." Andrea đem toàn bộ tình huống mình điều tra được nói cho Brando.

Brando tán thưởng nhìn Andrea. Nhà lãnh đạo giỏi cũng sẽ thích thuộc hạ thông minh lanh lợi, làm việc chu đáo và kết quả cao.

Tính cách đặc biệt này của Andrea khiến cho y về sau trở thành quân sư nổi tiếng nhất trong lịch sử Mafia của Mĩ Quốc.

Đó là cả đời này y đều bán mạng cho thiên tài kiệt xuất – trùm xã hội đen. Brando.

"Vậy hiện tại Antonio có đề phòng gì không?

Chuyện này rất quan trọng. Chúng ta muốn tấn công một người thì phải biết rõ thực lực của đối phương mới hành động. Chúng ta phải bảo vệ anh em của mình, hết sức không để bọn họ bị thương."

Brando tự mình rót một chén rượu cho Andrea, Andrea vội vàng cầm lấy chén rượu cùng uống với Brando.

"Đây, tôi đã điều tra xong."

Andrea tự tin cười với Brando, "Antonio thuê một vài tên lưu manh đến làm vệ sĩ. Chỉ cần hắn vừa ra khỏi cửa thì những người này sẽ đi theo hắn như hình với bóng."

Brando gật đầu, Andrea nói tiếp "Mấy tên lưu manh này được Antonio cho rất nhiều tiền. Chúng ta gần đây lại không đi tìm Antonio làm phiền nên bọn chúng lại tiếp tục buôn bán, nói cách khác chính là đối địch với chúng ta. Bọn chúng nghĩ danh tiếng của chúng ta đều là được thổi phồng lên."

"Mấy tên lưu manh kia một người cũng không bỏ qua." Brando thêm một câu, sau đó lại hỏi "Khi nào thì bọn chúng không ở cạnh Antonio?"

Đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Andrea cười nói "Mấy tên này vẫn chưa được gặp Mafia thật sự. Cứ nghĩ xã hội đen đấu đá như mấy thằng nhãi đánh nhau nên nửa đêm thừa dịp Antonio ngủ sẽ đi đến quán rượu hoặc ngủ với gái. Hôm sau lại vờ như không có đi đâu, nếu ra tay thì vô cùng đơn giản!"

Brando gật đầu, "Lần này chúng ta nhất định phải gϊếŧ một người răn trăm người. Tôi có kế hoạch như thế này, đêm nay cậu và Orwell mang theo ba nhóm đến Brooklyn bắt Antonio, ba tên lưu manh và con trai của Antonio. Đừng để bọn họ gặp nhau.

Nửa đêm đưa bọn họ đến đây, nhốt trong nhà kho phía đối diện, nhớ kỹ một người cũng không được chết, phải để chúng sống.

Sau đó thông báo toàn bộ thương nhân Italy, rạng sáng đúng giờ có mặt ở đó. Phải đến một mình. Nhớ cho người đảm bảo an toàn bốn phía."

Andrea lập tức hiểu Brando muốn làm gì! Thật là một ý kiến tuyệt diệu!

"Chỗ cục cảnh sát tôi sẽ sắp xếp." Andrea bổ sung.

Brando rất hài lòng gật đầu, sau đó vỗ vỗ bả vai Andrea nói "Andrea, tôi rất hài lòng về cậu. Gần đây tôi luôn quan sát, cậu làm rất tốt."

"Cảm ơn cậu đã khích lệ, Brando!" Andrea câu nệ nói.

Brando đứng dậy bắt tay với Andrea sau đó để Taylor tiễn Andrea về.