Chương 25: Gϊếŧ một người răn trăm người (2)

Hình phạt

Taylor vừa rồi vẫn ngồi bên cạnh Brando, giờ đã quay lại.

Brando ngồi ở bàn trà tiếp tục ăn, nãy chỉ lo nói chuyện cơm còn chưa ăn hết.

Taylor đi qua ngồi cạnh Brando, Brando không ngẩng đầu, thong thả ăn cơm.

"Brando, có muốn tôi pha cho anh một cốc sữa không?"

Taylor nhẹ giọng hỏi, Brando trông gầy hơn so với trước kia, cằm nhọn ra. Chắc do suy nghĩ quá nhiều.

Brando ngẩng đầu nhìn Taylor một cái, vươn tay túm Taylor vào trong ngực mình sau đó thấp giọng nói: "Đêm mai đi cùng tôi."

Cả người Taylor run lên, sau đó gật đầu nói "Ừ."

Brando dường như cảm nhận được Taylor hoảng sợ, không vui híp con ngươi, "Taylor, em sợ tôi?"

"Không, không, tôi chỉ là không muốn thấy anh gϊếŧ người."

Brando hôn môi Taylor, thanh âm trầm thấp như màn đêm rét đậm "Không phải tôi. Là em gϊếŧ, bảo bối."

Taylor không kìm được mà nheo hai mắt lại, lông mi dài khẽ rung động trong không khí ấm áp.

Dùng hết sức của bản thân để cảm nhận, cho dù chỉ là một độ ấm hoặc an ủi của người đàn ông.

Giọng Brando vẫn cứ lạnh lùng như vậy.

Đầu ngón tay cũng như môi Brando đều làm cho người ta mê muội, mang theo thân thể nóng rực hòa tan Taylor.

Trái tim Taylor bị thương, trở nên nóng bỏng. Mà linh hồn Taylor lại ở trong tầm mắt Brando, vĩnh viễn bị đóng băng.

Taylor không lúc nào là không biết, Brando là một nhà tù băng kiên cố. Mà mình, đã sớm bị bẻ gãy hai cánh, vĩnh viễn bị giam cầm trong ngục tù của Brando.

Chủ nhân, trước kia tôi luôn nghĩ, tôi vĩnh viễn sẽ là tù nhân của ngài.

—— Stuart. Taylor.

... ...

Ngày hôm sau, Andrea và Orwell đến báo tin tức, đã bắt được người.

Tên bán lẻ Italy Antonio kia bị bắt trong biệt thự. Lúc bị tóm đi, vợ hắn run rẩy cuộn tròn trong chăn nhưng không dám phát ra âm thanh nào, vì bà ta sợ những người này sẽ ra tay với mình.

Những người kia sẽ không làm hại bà ta bởi đàn ông Italy sẽ không làm hại phụ nữ.

Nhưng có rất nhiều người ở Mĩ quá lâu, bị ảnh hưởng bởi thứ văn hóa pha trộn của nơi này nên nhân cách bản thân cũng dần đi xuống.

Lúc trước trong đám tay chân của Brando có một thanh niên cố cưỡng bức một cô gái Bắc Italy. Cô này may mắn trốn thoát được liền chạy đến chỗ Andrea khóc lóc.

Andrea tức giận kể chuyện này cho Brando, Brando mời cô gái cùng cả gia đình đến ăn một bữa cơm, lại cho bọn họ ít tiền, cố gắng làm nguôi cơn tức giận cùng nhục nhã của họ. Sau đó trước mắt bọn họ cùng rất nhiều người khác, chôn sống tên kia.

Bởi vì yêu cầu Brando dối với thuộc hạ của mình là —— tuyệt đối trung thành.

Lúc trước Brando đã nói rõ, chuyện cưỡng bức phụ nữ chính là làm nhục danh tiếng của tổ chức, cũng không phải là chuyện xã hội đen chân chính làm.

Nếu ai làm trái chỉ có một kết quả —— chết.

Từ đó về sau, không còn tên nào dám làm loại chuyện này.

Brando từng nói: mục đích thực sự của Mafia là lợi ích về mặt kinh tế và thực quyền chính trị, chứ không phải làm xằng làm bậy, gây họa mọi nơi.

Andrea và Orwell đều vô cùng phục lý lẽ của Brando.

Sau khi Antonio bị mang đi liền bị thủ hạ của Andrea che hai mắt, trói tay với hai chân lại.

Con trai của Antonio cũng bị bắt vào thời gian đó. Khi Andrea dẫn người đi vào, thằng nhãi chỉ biết ăn chơi đập phá kia đang ôm một kỹ nữ ngủ.

Thấy có người tới, hắn quần áo cũng không kịp mặc đã chạy ra ngoài. Sau bị người của Andrea ép chặt trên mặt đất, mặc quần áo tử tế rồi đi cùng bọn họ.

Vừa đi vừa khóc, không ngừng hỏi "Có phải tôi nợ tiền mấy người không?"

Xem ra thằng nhãi này ở bên ngoài nợ không ít.

Ba tên Antonio mướn tới bị Orwell tóm ở quán bar. Trên người đều mang theo súng lục, Orwell cho người mai phục trên đường bọn chúng đi, mấy tên nhãi nhép này vừa thấy súng lục dí lên đầu thì lập tức ngoan ngoãn giơ cờ trắng.

"Đã liên hệ hết với các thương nhân bán dầu ô liu ở Newyork rồi chứ?" Brando vừa ăn cơm vừa hỏi.

Andrea gật đầu "Đã xong, chúng tôi làm theo chỉ dẫn của cậu, toàn bộ thương nhân đều được thông báo. Mọi người sẽ đến."

Brando hiển nhiên vui mừng vỗ bả vai Andrea và Orwell, sau đó im lặng một lúc, ngẩng đầu nói "Tôi nghĩ chúng ta nên mua mấy chiếc xe có rèm che. Tôi, Orwell và Andrea mỗi người một chiếc, tiền tôi chi, Andrea chọn xe."

Mức sống khi đó thấp, người có khả năng mua xe rất ít. Biết mình có thể có được một chiếc xe, Orwell và Andrea đều vô cùng vui vẻ.

"Cậu có muốn tìm một người lái xe không?" Andrea hỏi.

Brando lắc đầu, nhìn thoáng qua Taylor ngồi bên cạnh mình nói "Taylor có thể làm tài xế của tôi."

Taylor kinh ngạc nhìn Brando, sau đó kéo ống tay áo Brando nói "Brando, tôi không biết lái xe."

Brando nhéo cái mũi Taylor "Tôi dạy em."

...

【 Newyork, khu bếp âm phủ —— rạng sáng】

Ngã tư đường tối đen yên tĩnh, không một bóng người.

Chỉ có bông tuyết trắng ngần từ màn trời sâu hun hút lặng lẽ rơi xuống.

Toàn bộ thương nhân đều được đưa vào trong một nhà xưởng đèn đuốc sáng trưng.

Bốn phía nhà xưởng đều có một đám người mang theo súng ống đi tuần tra. Bọn họ không biết rốt cuộc có chuyện gì, hoặc là chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ biết Andrea gọi điện thoại mời bọn họ tới, cam đoan bọn họ sẽ an toàn tuyệt đối.

Tất cả mọi người mặc áo khoác dày cộm, im lặng ngồi trên ghế sa lon trong nhà xưởng, bên cạnh bọn họ là một cái giá sắt hình tứ giác.

Trừ những chỗ được ngọn đèn chiếu sáng, bốn phía đều đen sì, giống như có một đàn thú trong bóng tối đang nhìn chằm chằm bọn họ. Điều này làm cho mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi.

Chỉ chốc lát sau, Andrea thân hình cao lớn mảnh khảnh từ trong bóng tối đi tới trước mặt toàn bộ thương nhân Italy. Andrea cởi chiếc mũ trên đầu xuống, dùng tiếng Ý nói "Hoan nghênh các vị. Brando rất nhanh sẽ đến, mọi người an tâm, không cần nóng vội. Brando thấy mọi người nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."

Mọi người gật gật đầu, có vài người nắm đỉnh mũ quả dưa màu đen trên tay, vô cùng khẩn trương. Tuy rằng bên ngoài tuyết rơi nhưng bọn họ không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Rất nhanh, một người đàn ông dáng người cao gầy từ xa đi đến.

Mọi người nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc đỏ mặc âu phục kia, bởi vì hõm mắt rất sâu nên không ai thấy được mắt của hắn, chỉ có một khoảng bóng đen rơi trên gương mặt tinh xảo.

Orwell đứng phía sau Brando, cổ áo được dựng lên giữ ở hai má, tay trái cắm ở trong túi, tay phải giơ chiếc dù đen che tuyết cho Brando, Taylor mặc áo khoác lông màu đỏ được Brando ôm trong ngực.

Ba người không tiếng động đi tới chỗ được ngọn đèn chiếu rọi.

"Ngài Brando!" Andrea vội vàng nghênh đón.

Một người mặc Tây phục màu đen đứng bên cạnh bê một chiếc sô pha lớn đặt ở đối diện toàn bộ thương nhân.

Tất cả bọn họ im lặng nhìn Brando đi tới.

"Buổi tối tốt lành."

Brando rất có lễ phép chào hỏi mọi người. Thanh âm truyền đến từ chỗ ánh sáng u ám, mang một loại cảm giác bị áp bức. Tất cả mọi người không dám thở.

Khi Brando đi đến dưới ánh đèn mọi người mới nhìn thấy khuôn mặt hắn.

Không ai tin người đàn ông tóc dài màu hoa hồng xinh đẹp trước mắt này chính là ông chủ khu này, Alexander. Brando.

Bởi vì người đang đứng trước mắt bọn họ có vẻ đẹp hiếm có cùng với khí chất quý tộc.

Brando buông cánh tay ôm Taylor ra, chủ động bắt tay từng thương nhân một.

Mọi người cũng sôi nổi đứng dậy bắt tay với Brando, thái độ Brando vẫn luôn khiêm tốn và lễ phép. Bọn họ lại tăng thêm tín nhiệm với hắn.

Brando lễ phép hỏi han mọi người vài câu rồi trở lại ngồi trên ghế sa lon. Taylor đứng ở bên tay phải Brando, Orwell và Andrea khoanh tay đứng ở bên tay trái Brando.

Brando bắt chéo hai chân, không chút biểu tình nhìn chăm chú vào mọi người.

"Ngài Brando, có thể bắt đầu chưa?" Andrea cúi đầu hỏi.

Brando giơ tay ngăn Andrea lại.