Chương 23: Chương chuyển (1)

"A! Nhìn kìa! Brando tới rồi!"

Orwell vừa nhìn thấy Brando tiến vào giáo đường liền kích động đi tới, Brando có thể tới tham gia hôn lễ, với hắn mà nói là vinh quang lớn lao và may mắn.

Brando thả Taylor xuống, đầu Taylor bởi vì có chút choáng váng nên đành phải ôm cánh tay Brando, im lặng tựa vào người Brando.

Brando vươn tay, nắm lấy hai tay Orwell, thành tâm chúc phúc "Orwell, bạn tôi, cậu nhất định sẽ hạnh phúc."

Orwell cảm kích trước lời chúc phúc của Brando,

Andrea cũng tiến đến nói chuyện phiếm với Brando một hồi, lúc hôn lễ sắp bắt đầu mới trở về chỗ của mình ở giáo đường.

Tham gia hôn lễ phần lớn đều là người nhà và bạn bè cô dâu.

Bọn họ nghe nói Brando – ông chủ khu này tới đều dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn cô dâu Gina.

Nhóm phụ nữ trộm tụm lại đánh giá Brando mỹ mạo hơn người, đồng thời không thể không cảm thán phong thái cùng thái độ khiêm tốn của Brando. Cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Taylor bên cạnh.

"A, Gina, kia là con trai hay con gái?" Một người chị em của Gina hỏi cô.

Gina cũng nhìn, một thiếu niên mặc áo khoác lông màu đỏ, dáng người nhỏ nhắn thon dài, đôi mắt đen to, lông mi dài nhỏ, mũi cao thẳng còn có đôi môi hơi hơi sưng đỏ. Gina che miệng cười nói "Không biết, nhưng tuyệt đối là mỹ nhân!"

Mọi người đều bắn tầm mắt hâm mộ đến Taylor.

Orwell đúng lúc nghe thấy mấy lời xì xào bàn tán của đám phụ nữ này liền lạnh mặt giáo huấn "Đó là Stuart. Taylor. Hắn là người của Brando tiên sinh, sau này không được tùy tiện bàn tán, rõ chưa? !"

Brando không thích Taylor bị người khác xì xào bàn tán, Orwell cũng biết chuyện này.

Gina hoảng sợ, rất ít khi thấy người yêu luôn cười ha hả lại giáo huấn mình, xem ra Brando trong lòng hắn thật sự rất quan trọng. Vì thế Gina vội vàng gật đầu, sau đó quay đầu nói với đám bạn bè "Không nói linh tinh nữa."

Vì thế mọi người tản đi.

Hôn lễ bắt đầu, Brando nhận lời mời đọc diễn văn hôn lễ, khéo léo và nho nhã, rất được người nhà cô dâu hoan nghênh.

Taylor ngồi tại vị trí, cơ thể mềm nhũn dựa lên vai Brando.

Mà Brando chỉ nghiêm túc ngồi tại vị trí, chú ý từng bước cử hành hôn lễ.

"Tôi đói."

Cuối cùng đã tới bữa tiệc nhỏ sau hôn lễ tại hoa viên phía sau giáo đường.

Taylor ôm cánh tay Brando than thở một tiếng.

"Thích ăn cái gì?" Brando hỏi.

"Tôi muốn ăn đồ ngọt." Brando khẽ nhíu mày, hắn không thích đồ ngọt.

Nhưng hắn vẫn cầm lấy dĩa, đút cho Taylor một ít bánh ngọt bơ, ngồi một lát liền đứng dậy cáo biệt Orwell.

Orwell cảm ơn sự có mặt của Brando lần nữa.

Một là xuất phát từ tôn kính, hai là tiền chuẩn bị hôn lễ chủ yếu đều là Brando đưa.

Brando cực kì giữ thể diện cho mình. Gina cũng hiểu được.

Brando nói "Cậu là bạn của tôi, đây đều là việc nên làm."

Orwell phục sự hào phóng của Brando.

Cũng càng ngày càng kiên định đi theo Brando.

Andrea thay thế Brando ở lại hôn lễ.

Bây giờ hắn là quân sư của Brando.

...

Trước lễ Giáng Sinh một tuần, Newyork bị bao phủ bởi mưa tuyết chỉ trong một đêm đông giá rét.

Taylor đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối cho Brando, Andrea và Orwell. Lúc rảnh tay liền quay đầu nhìn bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ.

Taylor nhớ rõ cứ vào dịp này hàng năm sẽ có rất nhiều rất nhiều người nghèo đói chết ở trên đường, thi thể bị chó hoang đói khát tha đi, hoặc là bị băng tuyết vùi lấp.

Còn có nhiều cún con và mèo con bị đông cứng chết. Ven đường cũng sẽ có rất nhiều những chú chim sẻ lạnh cóng.

Đó là khoảng thời gian vô cùng lạnh.

Giống như đôi mắt của Brando vậy, bên ngoài nhìn là màu xanh nhạt hoa lệ, mà bên trong là băng tuyết tràn ngập, hắc ám khôn cùng.

Việc này chỉ có Taylor mới biết.

"Sao lại bắt đầu đa sầu đa cảm rồi?"

Taylor cười nhéo nhéo khuôn mặt mình, Brando chưa bao giờ lo lắng việc này, cho nên hắn có vẻ sống rất tốt. Cho nên mình mới bị hắn chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay.

"Taylor, cơm được chưa?" Orwell ở trong phòng khách kêu một tiếng. Bọn họ bây giờ chính là bạn tốt, còn cả Andrea. Taylor phát hiện, trong số những người cậu quen, không có một ai, không người nào có khí chất cùng tâm tư tà ác như Brando.

"Được rồi!"

Taylor đáp lại, sau đó xếp đồ ăn lên đĩa, hôm nay cậu đặc biệt chuẩn bị một ít thịt viên nướng cho Brando.

Có điều buổi trưa Brando không ăn nhiều lắm. Hắn không có hứng thú với đồ ăn nhiều dầu mỡ, nhưng chỉ cần là Taylor làm Brando đều sẽ ăn.

Thực ra, anh biết không Brando, tâm tư của beta em cũng tà ác lắm =]]]

Taylor bưng chén đĩa lên, xuyên qua phòng riêng âm u, đi tới trong phòng khách ấm áp.

Brando mặc áo len cổ thấp truyền thống, nghiêm chỉnh ngồi trước lò sưởi, trên tay đang viết vẽ cái gì đó.

Orwell và Andrea thấp giọng nói chuyện với nhau.

Khi Brando đang suy nghĩ thì bọn họ cũng rất ăn ý hạ giọng.

Tóc Brando hình như lại dài hơn.

Taylor đặt đồ ăn trên bàn trà gỗ lim, sau đó quỳ gối phía sau Brando, đem mấy sợi tóc xoăn ở má hắn vén ra sau.

"Brando, có muốn tôi giúp anh buộc nó lên không?" Taylor nhỏ giọng hỏi.

Brando không tiếng động gật đầu, buông bút và giấy trên tay xuống.

Quay đầu nhìn Taylor một cái "Mặc nhiều một chút."

Hai má Taylor đỏ lên, không dám nhìn vào mắt Brando.

Orwell và Andrea bắt đầu ăn. Bọn họ cứ buổi trưa cơm nước xong xuôi liền tới đây, cùng Brado phân tích tình trạng phát triển thị trường Newyork cho đến giờ.

Bọn họ hiện tại phân công như vậy.

Brando là chủ, mọi chuyện đều phải hỏi ý kiến của hắn.

Andrea là quân sư kiêm quản lý sổ sách, Brando khi có vấn đề hay băn khoăn thường để Andrea ở bên cạnh.

Orwell là người quản lý thuộc hạ của Brando. Tất cả chuyện gϊếŧ người phóng hỏa đều là Brando quyết định làm như thế nào, sau đó Orwell mang theo mấy nhóm người đi thực hiện. Tên này rất thích gϊếŧ người, gϊếŧ xong là đi, nhưng so với Brando thì không biết kém bao nhiêu bậc.

Nhưng tốc độ làm việc nhanh, Brando rất hài lòng.

Còn lại Taylor phụ trách chăm lo cuộc sống của Brando. Cậu không có nhiệm vụ cụ thể gì, thân phận duy nhất chính là —— toàn bộ của cậu đều thuộc về Brando.

Taylor đi vào phòng ngủ, lấy từ trong tủ đầu giường một đoạn lụa màu xanh ngọc.

Taylor nhớ rõ có một lần mình tắm rửa xong đi ra, Brando để Taylor mặc bộ áo ngủ đắt tiền bằng tơ lụa màu xanh ngọc, là kiểu Nhật. Brando chỉ nhìn thoáng qua liền tiến đến trước mặt Taylor, tự tay xé nát bộ áo ngủ kia, cho nên mới có mảnh lụa màu xanh ngọc này.

Taylor cúi đầu cười một tiếng, đây căn bản không phải là chuyện mà một thiếu niên mười hai tuổi phải trải qua. Mình hẳn là ở bên cạnh cha mẹ, hưởng thụ ấm áp của người nhà mới đúng.

Chỉ là... chân Taylor bỗng nhiên đi đến cửa phòng ngủ.

Chìa đầu, nương theo ngọn lửa trong lò sưởi hắt ra, cẩn thận dò xét khuôn mặt tinh xảo của Brando.

Mái tóc dài màu đỏ vừa được mình vén ra sau, khuôn mặt xinh đẹp của Brando hoàn toàn hiện lên trước mắt Taylor.

Bộ dạng Brando thật sự là hoàn mỹ, cho dù mỹ nhân trong tưởng tượng non nớt của Taylor cũng không được như Brando.

Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng, màu mắt xinh đẹp. Khi Brando yên lặng ngồi một chỗ thoạt nhìn giống như người đàn ông cao quý nhất trên thế giới.

Thế nhưng khi hắn lạnh lùng nhìn vào ai, sẽ có cái loại sát khí làm cho người ta không rét mà run.

Hai tay Taylor không tự giác nắm chặt cửa phòng ngủ. Mình bây giờ chính là bị một người lãnh khốc vô tình như vậy giữ bên người.

"Brando..." Taylor thấp giọng thì thào tự nói.

Brando đang ở trong phòng khách cúi đầu yên lặng dùng cơm như cảm ứng được tầm mắt của Taylor, đón lấy ánh nhìn của cậu. Lạnh lùng nâng mí mắt lộ ra con ngươi màu xanh nhạt ẩn dưới hàng lông mi dài, trong ánh mắt câu hồn kia trôi nổi thứ ánh sáng lạnh lùng.

Taylor sửng sốt. Hai má đỏ bừng. Tim bắt đầu tăng tốc.

Mọi thức về Brando, như là ván đã đóng thuyền, khảm vào trong thân thể Taylor, khảm vào khuôn ngực non dại của Taylor.

"Lại đây ăn tối, Taylor."

Giọng Brando từ phòng khách xa xa truyền đến, mang theo cảm giác khó nói thành lời.

Rõ ràng, lãnh liệt, không chút tình cảm.

Mỗi một câu như đang nhắc nhở Taylor, "Em là của tôi" .

"Chủ nhân của tôi." Taylor nghĩ tới những lời này.

Sau đó di chuyển hai chân, đi đến chỗ người đàn ông của mình.