Chương 19: Hắc đạo quân sư (1)

Rất nhanh đã đến tháng mười hai, thời tiết đôi khi đột nhiên mưa xối xả hoặc bão tuyết lạnh thấu xương khiến Taylor không muốn ra ngoài. Mặc dù sinh ra ở đây nhưng thời tiết Newyork vẫn khiến Taylor không chịu nổi.

Cho dù ở trong nhà, Taylor vẫn mặc áo ngủ bằng bông thật dày. Brando lại chỉ cần âu phục đơn giản, bên ngoài khoác thêm một áo khoác lông dê màu đen.

"Hôm nay trời lại mưa."

Taylor oán hận nói, "Sắp đến Giáng Sinh rồi, sao vẫn còn mưa vậy? Thời tiết Newyork thật đáng ghét!"

"Đúng vậy, tôi sắp kết hôn rồi, thời tiết như vậy làm người ta thật khó chịu!"

Orwell giũ giũ dù trong tay, cười đi đến.

Taylor kích động chạy đến bên cạnh Orwell "Trời ạ, Orwell, anh thật sự sắp kết hôn sao? Có thể nói cho tôi biết là anh kết hôn với ai không?"

Orwell cười ha ha hai tiếng, "Chính là Gina. Cô ấy cũng là người Italy, ở bên cạnh tôi từ khi mười lăm tuổi, hiện tại tôi cũng nên cho cô ấy cái danh phận thôi!"

"Vậy hai người khi nào thì kết hôn?"

Taylor theo thói quen dùng tay ôm lấy hai má, chỉ chừa lại đôi mắt tròn xoe nhìn Orwell.

"Vào Giáng Sinh." Orwell treo áo khoác ở cạnh cửa.

Trong nhà bật lò sưởi. Brando đã thuê người đến lắp lò sưởi trong tường, Taylor nghĩ là để ông già Noel chui vào.

Brando lạnh lùng nói "Trên thế giới này không có ông già Noel. Taylor, em chỉ có tôi."

Taylor không bao giờ nhắc đến ông già Noel nữa, tuy cậu tuyệt đối không tin lời Brando.

Nguyên nhân còn vì Taylor là một đứa trẻ.

Orwell đi vào trong, ở phía trước lò sưởi lửa bập bùng cháy, Brando trải chiếc thảm lông dê Ai Cập màu đỏ, sau đó còn đặt một bàn trà gỗ lim lên.

Lúc hắn và Taylor ăn cơm trải thảm giống như người Nhật Bản, ngồi bên bàn trà phía trước lò sưởi ăn cơm.

Bây giờ Brando mặc một chiếc áo len đen bó cổ thấp, quần âu đen, trước mặt đặt một cốc trà lúa mạch đang bốc hơi.

Brando tựa một cánh tay lên bàn trà chăm chú viết cái gì đó.

Ánh lửa rọi trên hai gò má trắng nõn của Brando, tóc xoăn màu đỏ rối tung thả sau lưng, Taylor phải nghiêng mặt qua mới có thể thấy đôi mắt của Brando. Rất sâu, như là dòng suối lẳng lặng chảy dưới lòng đất, bên trong lóe ra vô số bảo thạch.

Nhưng Taylor cũng phát hiện, hiện tại Brando trầm lặng hơn, ý cười trên mặt ngày càng ít. Taylor cảm thấy so với trước kia Brando càng vô tình, người khác không phát hiện nhưng Taylor tất nhiên có thể nhìn ra.

Brando hiện tại giống như là một thanh kiếm sắc bén lẳng lặng chờ ngày ra khỏi vỏ, kiến huyết phong hầu*, không một tia do dự.

(*kiến huyết phong hầu là một loài thực vật kịch độc (cũng là một loại thuốc, nhưng ứng với hoàn cảnh này thì muốn nói đến tính chật kịch độc của nó hơn) khi tiếp xúc với người hoặc miệng vết thương thì máu sẽ bị đông lại và bị khó thở, vậy nên mới có cái tên "kiến huyết phong hầu" hay dịch nôm na ra là thấy máu thì cổ họng bị chặn lại.

Trong câu này, Taylor muốn nói Brando rất nguy hiểm và đáng sợ.)

Lãnh khốc như trời đông giá rét, khát máu như ác quỷ.

Taylor càng sợ Brando, cũng càng ỷ lại hắn.

"Brando, Orwell đã tới." Taylor nhắc nhở một tiếng.

Brando ngẩng đầu đối diện với ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, trên khuôn mặt mỹ lệ không tì vết không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên nói "Mời cậu ấy vào. Taylor, em đi làm một ít thức ăn, tôi đói."

Taylor gật gật đầu sau đó còn nói với "Brando, hôm nay chúng ta ăn cháo yến mạch và bánh mì, được không? Tôi sẽ thêm một ít sữa vào bên trong, anh gần đây thật sự quá mệt mỏi."

Brando cũng không ngẩng đầu lên chỉ gật một cái, "Ừ."

Một luồng ánh sáng mơ hồ cuốn lấy sợi tóc màu hoa hồng rủ xuống ở hai má Brando. Taylor không thấy rõ cảm xúc trong mắt Brando thẳng đến khi hai cánh môi đỏ thẫm hơi hơi mím lại, trở thành một đường xinh đẹp mà lạnh lùng giống như chủ nhân của nó. Lạnh lẽo.

"Orwell, Brando bảo anh đi vào."

Taylor nói một tiếng, mắt liếc xuống, ý bảo hắn không nên nói quá nhiều, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Taylor mặc tạp dề sốt một ít cà chua trước, sau đó bỏ thêm sữa yến mạch vào trong nồi nấu lên, trong lúc chờ sữa sôi, Taylor lo lắng đứng ở phòng bếp nhìn Brando cùng Orwell.

Hai người giống như trước kia, Orwell cứ nói, Brando lẳng lặng nghe. Nhưng khẩu khí Orwell so với trước kia kính cẩn hơn rất nhiều, bởi vì hắn đã quyết định cả đời này sẽ đi theo Brando, phát triển sự nghiệp ở thế giới ngầm.

Hắn tin tưởng Brando có năng lực và dũng khí lãnh đạo bất kì ai làm chuyện lớn.

Brando cũng không có biếu cảm gì, lúc tiếp đãi khách hoặc thuộc hạ của mình, Brando vẫn là tôn trọng lẫn nhau, cho dù là ai, thân phận gì. Đây là điểm tốt của Brando, chưa bao giờ đem tình cảm cá nhân vào công việc.

Taylor yên tâm rụt đầu về, rót sốt cà chua nóng hầm hập vào trong cái đĩa sâu, lại nướng một ít lạp xưởng Italy, đây là đồ ăn ưa thích của Orwell.

...

"Brando, tôi tính lễ Giáng Sinh năm nay sẽ kết hôn." Orwell vui vẻ nói tin tức này cho Brando.

Brando nắm tay Orwell nói "Bạn của tôi, chúc mừng cậu, rốt cục cũng lập gia đình, không biết con gái nhà ai may mắn như vậy?"

Orwell có thể cảm nhận được Brando thật sự chúc phúc cho mình, hắn càng thêm vui vẻ, "Chính là Gina lần trước bị Taylor bắt gặp. Tôi rất thích cô ấy, không, tôi yêu cô ấy, cô ấy là người phụ nữ chịu khó lại xinh đẹp, mang dòng máu Italy thuần tuý. Nếu cha mẹ tôi mà biết nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ! A, Brando, cậu biết không? Cảm giác yêu một người?"

Brando lắc đầu "Tôi biết cậu nhất định đang yêu cô gái này, nhưng tôi cũng không tin vào tình yêu, hoặc là nói, tôi chưa bao giờ muốn mấy thứ này. Trong thế giới của tôi không có tình yêu, chỉ có chiếm đoạt."

Brando vốn thuộc về đêm đen. Như lời hắn nói, hắn chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện tình cảm.

Hắn để Taylor ở bên cạnh mình, là bởi vì hắn muốn chiếm giữ cậu.

Orwell cảm thấy kinh ngạc, lúc này hắn thậm chí cảm thấy Brando không phải người, mà là một sự tồn tại vô tình vô ái.

Brando khiến hắn cảm động, vì thế Orwell làm ra một quyết định, một quyết định trọng đại.

"Brando, tương lai nếu tôi có con, tôi hi vọng cậu có thể làm cha đỡ đầu cho nó." ánh mắt Orwell chân thành mà tha thiết.

Brando liếc mắt nhìn Orwell một cái, cánh môi đỏ thẫm khẽ chuyển động "Orwell, cậu phải biết rằng, tôi không tin Chúa Jesus, cũng không tin thánh Maria. Tôi thậm chí cũng không tin Satan. Cậu dám để con cậu nhận tôi làm cha đỡ đầu?"

Orwell thành khẩn nhìn Brando "Tôi hi vọng cậu làm cha đỡ đầu cho con tôi!"

Đối với Orwell mà nói, sự tồn tại của Brando làm người khác kính sợ cùng sợ. Nếu như nói trong màn đêm ma quỷ làm cho người ta sợ hãi, như vậy, Brando chính là đêm đen, bao trùm lên hết thảy những thứ tà ác, ma quỷ cũng phải sợ hắn, chưa nói đến kẻ khác.

Brando luôn đứng ở một chỗ tao nhã mà yên tĩnh, không nói lời nào, cũng không thái độ gì. Đây là đặc thù của đêm tối, đêm tối luôn lẳng lặng, yên tĩnh, nhưng có thể dễ dàng nuốt chửng con người.

Con của mình được Brando bảo hộ, nhất định không có nguy hiểm gì.

Brando nhìn thật sâu vào mắt Orwell, cuối cùng gật đầu nói "Được."