Chương 18: Ảnh chụp đen trắng

"Taylor, chuẩn bị đi, chúng ta đến Manhattan."

(Manhattan, có khi Việt hóa thành Mã Nhật Tân, là một trong 5 quận của thành phố New York, nằm trên phần cửa sông Hudson.) – wiki

Sau khi ăn xong cơm trưa, Brando nằm trên giường cùng Taylor nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, lúc Brando rời giường cậu vẫn đang ngủ.

"Taylor."

Brando kiên nhẫn gọi một tiếng, đồng thời đưa tay kéo chăn.

Cả người Taylor khẽ run. Ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn Brando nói "Lạnh quá. Chúng ta đi đâu hả Brando."

Brando bế Taylor từ trong chăn ra, ôm vào lòng. Hai tay nâng mông Taylor, hai chân cậu cũng tự nhiên quấn quanh eo Brando, môi hắn dán lên môi cậu, hôn thật sâu. Taylor run lên, tỉnh hẳn.

(cute vật TvT)

"Thả tôi xuống." Taylor thẹn thùng nói.

Brando nhìn Taylor, sau đó ném quần áo lên giường, "Mặc vào, tôi đưa em đi Manhattan mua giày với quần áo."

"A?" Taylor lúc này mới nhớ ra, đêm qua Brando nói sẽ mua giày mới cho mình, nhưng mà Manhattan... "Đồ ở đó rất đắt a." .

Mấy quận của Newyork —— The Bronx, Brooklyn, Manhattan, Queens, và đảo Staten. Trong đó Manhattan là nơi giàu có nhất, đắt đỏ nhất. Đồ ở đây đều là hàng chính hãng. Và đây cũng là trung tâm thương mại của Hoa Kỳ cũng như toàn thế giới.

Brando ngồi xuống cạnh Taylor, giúp cậu mặc áo len trắng dày lên người, rồi sửa lại một vài sợi tóc rối, "Làm chủ nhân thì phải cho em những thứ tốt nhất. Mà hiện tại kể cả ở Manhattan cũng chẳng có mấy người giàu hơn tôi."

Brando nhéo nhéo cái mũi đỏ bừng của Taylor, nhưng bởi mặt lạnh tanh nên trông có cảm giác uy hϊếp.

Taylor mặc quần áo vào, xuống giường đi đôi giày mà theo lời Brando là "không thể giữ ấm", lại khoác thêm một chiếc áo gió rồi mới đi ra cùng hắn.

"Anh lại chỉ mặc âu phục." Taylor giận dữ nói, "Anh sẽ lạnh, Brando."

"Vậy em có thể ôm tôi." Con ngươi luôn hờ hững của Brando liếc Taylor một cái, Taylor ngay lập tức liền nắm tay Brando, phát hiện hai tay Brando vô cùng ấm.

"Trời ạ, đúng là anh không lạnh tí nào." Taylor ngạc nhiên nhìn Brando.

"Đi thôi." Brando cũng không nói gì thêm, nắm tay Taylor đi qua đường cái, sau đó hai người ngồi tàu điện đến Manhattan.

Khu này cách Manhattan khá xa, bọn họ ngồi tàu điện tầm nửa tiếng mới tới. Taylor có chút mệt liền tựa vào vai Brando, hắn vỗ vỗ chân mình, Taylor liền gối đầu lên đó.

Mọi người trên tàu đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thanh niên tuấn mỹ lẳng lặng ngồi đó, trên đùi là một thiếu niên thanh tú đáng yêu đang ngủ.

Bọn họ không biết, khi đó Brando mới chỉ là thiếu niên. Nhưng chiều cao không tương xứng với tuổi, cùng với khí chất cao quý tĩnh lặng trời sinh cộng thêm tính cách lễ độ, chưa ai có thể nhìn ra tuổi thật của hắn trừ phi hắn nguyện ý nói cho người đó biết. Nhưng mà, hắn cũng không muốn nói về tuổi của mình.

Kỳ thật, hắn rất không thích mình có tình cảm như lúc trước, nói thí dụ như loại tình cảm đối đãi với Taylor.

Cũng chính vì như vậy, từ thiếu niên tới khi trưởng thành, hắn từng bước một chủ động mài mòn đi tất cả những thứ tình cảm khác, ngoại trừ đối với Taylor.

...

"Taylor, xuống xe."

Brando vỗ vỗ hai má Taylor, nhìn bộ dáng cậu ngủ như lọt vào sương mù, hắn nhịn không được cúi đầu cười một tiếng. Một nét tươi cười thấp thoáng này bị nhóm người đối diện nhìn thấy, gần như đều ngây dại.

Brando dường như chú ý tới ánh mắt của bọn họ, thu lại biểu cảm, lạnh lùng liếc một cái, con ngươi màu xanh nhạt lạnh như băng khiến người đàn ông ngồi đối diện sợ tới mức rơi cả tờ báo trên tay, vội vàng đỏ mặt nhặt lên.

"Chúng ta đã đến rồi?"

Taylor dụi dụi mắt, Brando không chút thay đổi gật đầu, sau đó cúi đầu in trên môi Taylor một nụ hôn, trực tiếp ôm cậu đi xuống tàu điện.

Taylor đỏ mặt, không dám nhìn ánh mắt những người khác.

chú ý: đến khu Manhattan rất phiền toái, nhưng tôi không muốn miêu tả mấy chuyện không liên quan này, cho nên, bỏ qua...

...

Hai người đến Đại lộ số 5 (5th Ave), đây là nơi tập trung tất cả các nhãn hiệu nổi tiếng của Manhattan. Mới xuống xe đã thấy vô số cặp chân dài trắng nõn đi tới đi lui dưới trời gió rét.

Brando xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh mắt nóng bỏng. Dường như tất cả gái xinh trên đường nhìn thấy Brando đều muốn vươn đôi chân dài lượn qua lượn lại trước mặt hắn.

Trên phố Manhattan, từng có vô số đoạn tình cảm nóng bỏng.

Bọn họ hi vọng Brando có thể liếc nhìn mình một cái.

Tuy rằng Brando mang theo mị lực riêng, quyến rũ mọi người của đàn ông Italy, nhưng hơi thở lãnh liệt trên người hắn cũng khiến cho bọn họ không dám tới gần.

"Xin hỏi, tôi có thể chụp cho ngài một bức ảnh không?"

Một người đàn ông lùn Nhật Bản đeo máy ảnh trước ngực khẩn trương nhìn Brando.

Hắn lạnh lùng nhìn ông ta một cái, sau đó nói "Lý do?"

Người đàn ông vỗ đầu "Tôi quên tự giới thiệu! Tôi là phóng viên tạp chí "Hot men", thấy ngài liền muốn chụp một tấm. Nếu ngài đồng ý tôi sẽ gửi ảnh đến nhà hai người! Ngài nghĩ sao?"

Người Nhật Bản cũng giống rất nhiều người, chìm đắm trước vẻ đẹp mê hoặc lòng người của Brando.

Brando không trả lời, chỉ xoa đầu Taylor "Có muốn không, Taylor?"

Taylor khẩn trương tóm lấy tay áo Brando, cậu là lần đầu tiên đến nơi như thế này, vì thế đỏ mặt nói, "Tùy anh." Nhưng cả người vẫn trốn sau lưng hắn.

Brando cười kéo Taylor ra, sau đó nắm tay cậu nói, "Chụp đi."

Taylor hai má đỏ hơn, nắm tay Brando thật chặt, lòng bàn tay ướt đẫm, ngón tay Brando khẽ gõ vào lòng bàn tay cậu, khiến cậu cảm thấy an tâm hơn.

Giống như sau này mỗi khi Taylor gặp chuyện lãng mạn hay nguy hiểm, khẩn trương hay bất lực, điều duy nhất cậu có thể làm là kéo tay Brando. Hắn là chỗ dựa duy nhất của cậu ở thế giới xa lạ mà lạnh lùng, ở năm tháng lạnh băng như bức ảnh đen trắng này.

Đám người nhốn nha nhốn nháo phía sau như đột nhiên dừng lại. Thời gian được lưu vào khắc này, một ngày trong tháng 11 năm 1913, ở thành phố Manhattan náo nhiệt mà vô tình. Một người thanh niên lạnh lùng cao quý như hoa hồng nắm tay một thiếu niên gầy yếu hai gò má đỏ ửng.

Một người không chút biểu cảm, một người e lệ rụt rè, hai người trái ngược vậy mà lại dựa vào nhau.

Người thanh niên quay đầu nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

"Ba ——" một tiếng, người thợ nhanh chóng chớp lấy, khoảnh khắc dừng lại ở trong khung hình đen trắng, cũng vĩnh viễn dừng lại ở năm tháng Taylor còn trẻ...

Người Nhật Bản bản ghi địa chỉ bưu điện để gửi qua sau đó cảm ơn lần nữa, cười xoay người rời đi.

Nháy mắt liền biến mất.

"Thưa ngài, ngài có muốn mua hoa không?" Một đứa bé gái tay cầm giỏ hoa đứng ở bên cạnh Taylor, mỉm cười ngọt ngào với cậu. Đứa bé mặc đồ phong phanh, mũi vì bị đông cứng mà đỏ bừng.

Đứa bé gái này khiến Taylor nhớ lại chính mình những ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, vì thế trong lòng cậu tràn ngập thương hại.

Brando vốn không thích hoa, lại không hề có thứ tình cảm gọi là thương hại, quay người muốn đi nhưng Taylor lại túm lấy hắn, đỏ mặt nói "Mua... một bông đi."

Brando cho đứa bé gái 5 đôla, đủ để mua 500 bông hoa hồng.

Đôi tay thon dài rút một bông hồng dài từ lẵng hoa, đưa cho Taylor, nói "Cầm."

Taylor đỏ mặt cầm lấy bông hoa.

Đứa trẻ kia dường như không thể tin được, nó thế nhưng bán một bông hoa giá năm đôla! Đây là thu nhập hơn một tháng!

"Cảm ơn ngài!" Đứa bé cười sáng lạn, sau đó vui vẻ chạy đi, Taylor quay đầu nhìn đứa trẻ đó dần dần đi xa.

"Đi thôi, Taylor." Brando kéo Taylor đi vào tiệm giày đối diện.

...

Cửa hàng đối diện có tên "Không & bắt đầu", bên trong trang hoàng rất xa hoa.

Từng mác giá đắt đỏ, giày kiểu dáng mới được trưng bày trên quầy trang trí bằng đá cẩm thạch, những quầy bên cạnh đều cắm hoa tươi.

Trên tay Taylor cầm hoa hồng, hồi hộp đi theo Brando.

Cả trai lẫn gái trong cửa hàng đều ngây người.

Một thanh niên trẻ có ngoại hình không thua người Latin, tay trái nắm tay thiếu niên Newyork e lệ rụt rè mà đáng yêu, đi vào cửa hàng.

"Xin hỏi, ngài cần gì ạ?"

Người bán hàng không dám nhìn thẳng Brando, nhưng theo lễ phép phải nhìn thẳng vào khách hàng làm cô cảm thấy trái tim đập bìch bịch.

Brando gật đầu, xoa nhẹ tóc Taylor, "Chọn cho tôi mấy đôi giày nam, có thể giữ ấm, để đi cả mùa đông."

"Vâng!" Cô gái rất thích phục vụ những khách hàng như vậy.

Vì thế rất nhiệt tình chọn giầy cho Taylor.

"Ngài xem đôi này thế nào?" Cô gái bán hàng cầm tới một đôi giày da màu đồng, cẩn thận nói "Đôi này là hàng mới năm nay, lại đang được giảm giá. Quan trọng là đôi giày này đi rất ấm, bên trong được lót bằng một lớp lông dày, chân sẽ như được ủ trong chăn, vô cùng thoải mái. Cho dù ở trong tuyết cũng sẽ không bị lạnh."

Brando không hỏi ý kiến mà ấn Taylor ngồi lên ghế sa lon."Taylor, em đi thử xem."

Người bán hàng kinh ngạc nhìn Brando ngồi xổm trước mặt Taylor, sau đó cởi đôi giày da đứa trẻ kia mang, đặt bàn chân trắng nõn của cậu lên tay mình rồi đi giày mới vào cho cậu.

Taylor xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Đôi mắt đen như mực rũ xuống, không dám nhìn người khác, chỉ biết là ánh mắt mọi người đều nhìn ra đây. Dù đơn giản chỉ là một người lạnh lùng xinh đẹp như vậy lại cẩn thận tỉ mỉ với một đứa nhỏ như thế.

Các chị em bắt đầu nhịn không được ghét bỏ người đàn ông của mình.

Bọn họ tuy rằng lãng mạn, nhưng lại thô lỗ cẩu thả.

"Thoải mái không Taylor?" Brando đi giày xong nâng con ngươi màu xanh nhạt tươi cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng trước mặt.

Taylor gật gật đầu, "Thoải mái."

Nhưng Brando nhíu mày, sau đó xoay người nói với cô gái bán hàng "Lấy một đôi đầu tròn lại đây, đôi giày này đầu nhọn, Taylor còn đang phát triển, chân sẽ bị đau."

Hắn còn rất nghiêm túc khiến người bán hàng mê mẩn.

"Ngài thật là một người đàn ông chu đáo."

Cô gái bán hàng vội vàng đi lấy một đôi giày mũi tròn. Thực ra cô cũng hiểu được, loại giày này đi nhiều chân sẽ bị đau. Nhưng vì đẹp nên mọi người cũng không quan tâm lắm. Không nghĩ người đàn ông quý tộc này lại cẩn thận như vậy!

"Ngài xem đôi này thế nào?" Người bán hàng lấy một đôi giày đầu tròn đỏ thẫm, "Bởi vì đôi giày này đầu tròn, kiểu dáng gọn gàng cho nên giá bán cao hơn một chút. Bên trong cũng rất thoải mái, lông dày, tuyệt đối có thể giữ ấm hai chân."

Brando gật đầu, im lặng nhận lấy đôi giày kia, sau đó lại giống như vừa rồi, mang vào chân Taylor, cài khóa, "Taylor, thoải mái không?"

Taylor gật gật đầu, "Thoải mái."

Brando nhìn Taylor, vươn người in lên môi cậu một nụ hôn, sau đó nhìn về phía người bán hàng đang há hốc mồm, "Lấy đôi này, có đôi nào to hơn một chút không, phải giống hệt."

Cứ như vậy, Brando mua cho Taylor một đôi ủng da, hai đôi giày, một cái quần nhung dài có dây đeo, một chiếc mũ phớt da dày cùng hai đôi găng tay chống lạnh.

"Taylor, chúng ta về nhà đi."

"Ừ, Brando."

Taylor nhìn sắc trời bên ngoài, mây tím đã nhô lên từ chân trời.

Hai người nắm tay ngồi trên tàu điện, Taylor dựa lên vai Brando, đột nhiên rất muốn biết ảnh chụp bọn họ sẽ như thế nào?