Chương 11: Uy hϊếp

Taylor ngủ một mạch đến hơn năm giờ chiều, Brando đã rời giường từ lúc Taylor còn chưa tỉnh. Vì Orwell vác đống hàng hóa đến đây, ra ngoài chào hàng nên đã có rất nhiều cửa hàng của dân bản địa liên hệ với Orwell, nói là rất vui nếu có thể mua được chỗ hàng hóa trên tay hắn.

"Tỉnh?"

Taylor vừa tỉnh ngủ liền ngẩn người ngồi trên giường không biết nên làm gì, Brando đeo găng tay trắng xuyên qua phòng khách vào đứng ở trước cửa phòng ngủ, "Taylor, nấu mì cho tôi ăn, tôi đói bụng."

Taylor quay đầu thấy Brando đang làm việc, từ trên giường nhảy xuống, sau đó mặc quần áo vào phòng tắm rửa mặt rồi đi đến phòng bếp.

"A, chào buổi tối! Taylor!"

Orwell đang dọn đồ đạc, vừa cười vừa chào hỏi Taylor, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Taylor cũng cười cười với hắn, "Tôi đi nấu cơm, chốc nữa cùng ăn đi."

"Được." Orwell không chút do dự đáp ứng.

Sau đó liền dọn sạch hàng hóa đi ra ngoài.

Taylor vẫn như bình thường sốt một ít cà chua, sau đó luộc mì sợi nhỏ, lại cắt vài miếng lạp xưởng cho thêm vào.

Orwell đem hàng hóa bán cho tới khi nào xong mới thôi, vừa lúc Taylor làm xong bữa tối.

Orwell tuỳ tiện ngồi xuống, Brando sai Taylor mang ra một ít rượu.

Brando và Orwell vừa ăn cơm vừa thương lượng cách thức, giá cả và đối tượng mua bán, mà Taylor căn bản không thể chen vào nên chỉ ngồi ở bên cạnh im lặng ăn cơm.

...

Sau khi Orwell ăn xong cơm chiều liền đi, Taylor cầm chén đũa thu dọn bàn.

Sau đó Taylor đi tắm rửa, Brando cũng đi vào theo, bảo là muốn cùng cùng Taylor tắm.

Cơ thể Taylor hiện tại còn chưa phát triển hết, tuy rằng chiều cao không tồi nhưng vẫn là thân hình thiếu niên, Brando lại có vẻ cao lớn hơn rất nhiều.

Vì Brando luôn làm mấy loại chuyện kia với Taylor cho nên hiện tại Taylor giống như đóa hoa bị bắt phải tàn sớm, luôn mang theo u buồn nhàn nhạt.

"Đang suy nghĩ gì đấy?"

Brando tay chân thon dài thả lỏng nằm trong bồn tắm, Taylor dựa ở trước người hắn. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Taylor nhìn thân thể của chính mình trong nước, có vẻ rất trắng, trắng quá mức cần thiết.

Mà cái thân thể trắng quá mức cần thiết này giờ đang lọt thỏm ở giữa đôi chân thon dài mạnh mẽ của Brando.

Nghe thấy Brando hỏi như vậy, Taylor lắc đầu nói "Không có gì, chỉ là thấy hơi mệt."

Brando cúi đầu cười một tiếng, "Đương nhiên sẽ mệt mỏi, em còn nhỏ như vậy, làʍ t̠ìиɦ nhiều, không tốt."

"Anh còn biết tôi nhỏ..."

Taylor âm thầm nghĩ thế nhưng ngoài miệng lại không nói gì. Mà Brando lại đưa ra một đề nghị không tưởng với Taylor, "Taylor, em thật sự vẫn còn con nít, chúng ta sau này làʍ t̠ìиɦ ít một chút, được không?"

Taylor nghiêng mặt qua, thấy ngón tay thon dài của Brando tùy ý vuốt ve vai mình.

Taylor bĩu môi, làm như mình cầu anh ta làm vậy, rõ ràng là anh ta chủ động...

"Có thể" Taylor không chút do dự trả lời.

Brando cười một tiếng, "Hôm nay em ngủ cả một ngày nhất định không buồn ngủ, chốc nữa dọn dẹp phòng ở cùng tôi."

...

"Cái này sao lại ở chỗ này?" Taylor nghi hoặc chỉ vào áo lông và thảm lông dê trên ghế sa lon.

"Đây là tôi lấy ra, thảm trải trên sàn nhà phòng ngủ, còn áo lông là cho em."

Brando nói đến đây, tay trái bắt đầu đeo găng trắng vào.

"Tôi không mặc, mấy cái này là đồ cho phụ nữ mà!" Taylor bất mãn nói.

Brando liếc Taylor một cái, "Tôi nói em có thể mặc là có thể mặc, không cần nói nhiều, quét rác nhanh lên."

Taylor bị Brando giục liền sửng sốt, im lặng cúi đầu, trên tay cầm lấy cái chổi bắt đầu quét tước phòng ngủ. Quét xong Brando lại sai Taylor dùng khăn ẩm lau sàn nhà một lần, rồi lại dùng khăn khô lau lần nữa, cuối cùng trải thảm lên, lúc này mới coi như xong việc.

Làm xong, Taylor xoa xoa eo, vừa lòng nhìn thành quả lao động của mình một chút, lại nói với Brando mấy câu, hai người liền đi ngủ.

...

Hàng hóa trong tay Orwell bán được tổng cộng hơn hai nghìn đôla, Brando cầm tám trăm đôla, còn lại đều là Orwell. Tám trăm đôla khi đó là rất nhiều, nhưng Brando cũng không coi chỗ tiền này là gì, chỉ có Orwell là vui đến chết đi sống lại.

"Hắc, Brando, hiện tại có tiền, tôi sẽ cưới một người phụ nữ Italy, sau đó sinh một đại đội đứa nhỏ, ha ha... Brando, vì sao cậu không kích động chút nào vậy?" đây là câu hỏi buổi tối Orwell hỏi Brando trong lúc ở nhà ăn cơm.

"Orwell, không cần quá vui vẻ, chắc chắn còn có cái gì đó đang chờ chúng ta."

Đây là câu trả lời của Brando, Taylor cảm thấy Brando nói đúng, tuy rằng hiện tại chỉ là trực giác của Brando.

...

Rất nhanh, trực giác của Brando liền biến thành sự thật.

Brando đi đến cửa hàng và khách sạn ở phố bên cạnh bàn bạc một chút về số lượng và giá cả của dầu ô liu, lạp xưởng Italy, rượu đỏ và quả ô liu vào quý kế tiếp với mấy chủ bên đó..

Bởi vì trên báo và radio đã thông báo thế chiến thứ nhất sắp bùng nổ. Nghe nói giá của thực vật và vải vóc gần như ở cả nước sẽ tăng lên, cho nên Brando cũng tùy theo đó mà điều chỉnh giá cả, và cũng vì giá buôn lậu đầu vào của dầu ô liu và hàng hóa đều tăng.

Nhưng Brando cũng không nhân cơ hội để hét giá cao mà chỉ hợp tình hợp lý tăng một chút, hơn nữa còn cẩn thận giải thích rõ lý do cho đám chủ cửa hàng. Toàn bộ bọn họ đều là khách hàng nhiều năm của hắn, có vài người thậm chí còn thân như bạn bè. Brando cũng không phải người chuyện ác nào cũng làm, hắn vô cùng coi trọng mối quan hệ bạn bè, hơn nữa nếu biết xử lý các mối quan hệ này tốt sẽ rất dễ dàng kiếm được lợi ích từ người khác. Thế nên các chủ quán phố mười một đều rất tôn trọng Brando, nói hắn là một người đàn ông chân chính.

Hôm nay Brando lại không vì hàng khan hiếm mà tăng giá nên lại một lần nữa nhận được hoan nghênh của toàn bộ chủ quán. Trên đường trở về, Brando gặp Scott đang tản bộ xung quanh.

Scott mặc âu phục sáng màu quý phái, nhưng lại buộc một cái cà-vạt màu sắc lòe loẹt trên cổ. Mà làn da hắn thì ngăm đen, nên nhìn giống như là một bình hoa màu đen được trang trí rực rỡ, trông rất quái dị lại còn không có thẩm mĩ.

Trên đầu gã đội mũ quả dưa màu đen, thấy Brando gã liền cởi mũ cầm trên tay, lộ ra vết sẹo xấu xí hở cả thịt hôm bị mấy thanh niên chém, nhìn qua trông vô cùng hung ác.

Scott giống như không có ý định giấu vết sẹo này mà cố ý để lộ ra trước mặt Brando.

"Chào, Brando, chàng trai mà tôi yêu quý, nghe nói các cậu kiếm được kha khá, chính là người hầu nhỏ kia còn có tên ma-cà-bông Orwell thích buôn bán vũ khí. Tôi thật sự vui thay các cậu, nhưng cậu vì sao không hỏi tôi một chút? Vì sao không thương lượng với tôi trước? Dù sao cả khu bếp âm phủ đều là địa bàn của tôi! Các cậu không thể ăn mảnh không phải sao? Có phải cũng nên cho tôi một chút tiền mua rượu uống không?"

Scott tuy rằng ngoài miệng nói chuyện ngọt xớt, thái độ cũng tùy tiện như nói chuyện phiếm, nhưng Brando thấy trên khuôn mặt xấu xí của Scott lộ vẻ khinh thường cùng ngạo mạn.

Brando biết trên thế giới không có tường nào gió không lọt, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, mà lời hắn nói với Orwell, "Không nên vui quá sớm, " chính là chỉ chuyện người như Scott sẽ tìm đến bọn họ làm phiền, thật ra cũng dễ hiểu, giống như chia một số tiền tham ô.

Đây là hiểu biết trời sinh của Brando về tính cách con người, nhất là về tính cách của những phần tử xấu. Brando nhất định chính là ác quỷ lạnh lùng mà tao nhã.

Trên mặt Brando không biểu hiện gì, nhưng vẫn kính trọng nói "Scott tiên sinh, nếu không có ngài bảo hộ chúng tôi, tôi nghĩ chúng tôi sẽ không có cơ hội tốt như vậy, cũng sẽ không được khoản tiền phi nghĩa ngoài ý muốn này. Tiền chúng tôi lấy được cũng không nhiều, nhưng mà tôi vẫn cần phải cảm tạ sự chiếu cố của ngài đối với chúng tôi."

Scott không nghĩ tới Brando lại là người Italy có lễ phép như vậy ——trong ấn tượng của gã, dân Italy di cư đều thô thiển vô lễ, lúc thu phí bảo hộ của bọn chúng cũng là khó khăn nhất.

Mà đối với Brando, gã cũng là gần đây mới chú ý tới, gã vẫn cảm thấy hắn chỉ là tiểu tử lịch sự, lạnh lùng ít lời, diện mạo xuất sắc mà thôi. Nhưng hôm nay gã đã phát hiện người thanh niên này hóa ra cũng không tệ.

Vì thế Scott giống như tên cảnh sát Seiler bị Brando xử lý kia, tiến lên nắm thật chặt tay Brando, kích động nói "Không nghĩ tới cậu lại là thanh niên lễ phép như vậy, thật sự khiến tôi giật mình! Chỉ cần cậu đưa chỗ tiền kia cho tôi, tôi cam đoan sau này các cậu không bao giờ phải chịu gây rối của bất luận kẻ nào."

Brando cũng không bởi vì câu nói này mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh, chỉ thản nhiên gật đầu, chờ Scott đưa ra số tiền cụ thể. Với lại, bình thường trước khi bọn chúng đưa ra yêu cầu thì sẽ uy hϊếp một phen.

Quả nhiên, miệng Scott đột nhiên cong lên, gương mặt bày ra biểu cảm ác độc, hai hàm răng màu vàng cũng khép chặt vào nhau, giống như muốn ăn luôn ria mép của mình, "Brando, cậu phải biết, làm vãn bối đối với trưởng bối là phải tôn kính, nhất là chúng ta ở đây đều là người biết đạo lý. Lần này các cậu không được sự đồng ý của tôi đã xuống tay với một người Hà Lan giàu có, là vũ nhục nhân cách tiền bối tôi đây. Đương nhiên, nếu các cậu có thể đưa tôi một ngàn đôla, tôi sẽ không có cảm giác mình đã bị vũ nhục..."

Scott nhìn thoáng qua Brando, sau đó cười thấp giọng nói "Nhưng là, nếu cậu không tiếp thu đề nghị có lợi này, tôi nghĩ các cậu rất nhanh cũng sẽ bị cảnh sát hoặc là mang về cục, sau đó nghiêm khắc tra hỏi, hoặc là chết trên đường về nhà, tất cả mọi người bên cạnh cậu sẽ bị liên lụy, chính là người hầu nhỏ của cậu. Tất nhiên, số tiền cụ thể các cậu lấy được tôi không rõ ràng lắm, nhưng không thể ít hơn tám trăm đôla. Nếu cậu dám bày trò tôi nhất định sẽ cho cậu đi gặp thượng đế."

Scott cười nói.

Brando vẫn là không biểu tình. Trừ bỏ Taylor, lúc nói chuyện với bất kì ai, cho dù là tên khất cái trên đường hắn cũng sẽ lịch sự. Bởi vì ai biết tương lai tên khất cái này sẽ có thân phận gì, mà Taylor vĩnh viễn sẽ là người hầu không rời khỏi hắn.

Vì thế Brando thực có lễ phép gật đầu nói "Scott tiên sinh, tiền vẫn còn ở chỗ bạn tôi, tôi nghĩ tôi phải thương lượng cùng bọn họ một chút. Là một người nói đạo lý, tôi nghĩ ngài nhất định cũng sẽ đồng ý, phải không?"

Scott nghe người khác nói mình là một "người nói đạo lý ", tâm tình khoái trá cực kỳ, vì thế cười ha ha vỗ bả vai Brando nói, "Chàng trai tốt, chàng trai tốt! Orwell chắc là cấp trên của cậu, hắn rất hiểu tôi, kinh nghiệm ở phương diện này rất nhiều, cậu trở về nói với hắn —— cho tôi chút tiền rượu là được rồi, hắn sẽ rõ, chiều tối tôi sẽ quay lại tìm các cậu, tôi nghĩ cậu nhất định sẽ không phản đối có phải không?",

Scott bây giờ rất yên tâm về Brando. Brando nghe xong những lời này liền biết Scott nghĩ Orwell là "thủ lĩnh" của hắn.

Việc này cũng hợp ý Brando vì thế Brando cố ý nhún nhún vai, có vẻ thực khó xử, "Scott tiên sinh, ngài biết tôi ở phương diện này còn là một người học nghề, hi vọng về sau ngài có thể chiếu cố tôi nhiều hơn."

Scott đắc ý hiểu rõ cười ha hả, hảo cảm với Brando lại càng tăng lên.

...