Chương 10: An ủi

Orwell ngay từ đầu đã thương lượng tốt với Brando, cướp được đống hàng hóa này xong hắn sẽ bán chỗ tơ lụa và thảm cho một cửa hàng phụ cận.

Bởi vì không có phí tổn nên Orwell quyết định bán với giá thấp hơn chợ đen một chút. Hơn nữa lại đều là mặt hàng tốt nhất, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ mua.

Chỗ áo khoác lông xinh đẹp này Orwell muốn bán cho mấy người trong khu Italy nghèo gần đấy. Người ở trong đó đều là dân Italy ngụ cư, không có tiền. Những người phụ nữ không có tiền nhưng lại thích mua áo khoác lông xịn ở trong cửa hàng.

Mà phụ nữ thì đều thích quần áo, nếu thấy chỗ áo khoác lông này còn rẻ hơn nhiều so với hàng chính hãng trong cửa hàng nhất định sẽ phát cuồng.

Đương nhiên, mấy chuyện đẩy mạnh tiêu thụ này để Orwell làm là được. Brando khinh thường làm mấy chuyện này, mà đằng nào cuối cùng cũng chia Brando bốn mươi phần trăm, Orwell sáu mươi phần trăm.

Đây đã là giao dịch rất công bằng.

Hơn nữa Orwell cảm thấy vô cùng hưng phấn trước thái độ tín nhiệm của Brando đối với mình. Nên Orwell thích tự mình làm công việc buôn bán này.

...

Bọn họ lái xe tải đến chỗ cửa sau nhà Brando, nhà Brando còn có một nhà kho trống, bọn họ dọn sạch sẽ sau đó cho hàng hóa vào. Brando thả Taylor lên giường phòng ngủ, sau đó lại trở về cùng Orwell khuân vác đồ thu được.

"Tổng cộng có bao nhiêu thứ?" Dưới ánh đèn u ám trong kho, Brando không biểu tình hỏi Orwell.

Orwell đơn giản ước lượng một chút "30 tấm tơ lụa, 50 tấm thảm còn có 100 áo khoác lông..." Sau khi Orwell nói xong trên mặt hiện lên thần sắc kích động, "Lần này chúng ta nhất định sẽ phát tài."

Brando lắc đầu "Sẽ phát tài, nhưng khó khăn chúng ta gặp phải vẫn còn rất nhiều, cho nên trước tiên cứ đổi ra tiền đã rồi nói sau. Ngoài ra chưa cần lo gì vội. Những hàng hóa này... Đại khái có thể bán được hai ngàn đôla."

Orwell không hiểu những lời Brando nói lắm nhưng hắn tin tưởng phán đoán của Brando, vì thế gật đầu nói "Những hàng hóa này tôi phụ trách đi bán... oa, nhìn chỗ áo lông này xem, thật sự là đẹp chết người, mấy mụ kia nhất định sẽ thích điên... Anh em, cậu cứ đợi đến lúc lấy tiền là được."

Brando liếc Orwell một cái, trừ khi cùng một chỗ với Taylor, bình thường Brando không nói nhiều, nên Brando chỉ quẳng một ánh mắt tỏ vẻ đồng ý.

Hai người thu thập xong, Brando rút từ đống hàng hóa ra một cái thảm lông dê Ai Cập cao cấp, còn có hai chiếc áo lông màu xanh ngọc và màu đỏ.

Orwell còn đang tính toán giá cả hàng hóa, thấy trên tay Brando là áo khoác lông, hé miệng cười nói

"Tặng cho bồ hả?"

Brando lắc đầu "Cho Taylor, sắp đến mùa đông rồi, em ấy rất gầy, nhất định sẽ rất sợ lạnh."

Orwell ngồi trên đống hàng hóa có chút kinh ngạc nhìn Brando, hắn thật không rõ thái độ của Brando đối với Taylor.

"Chiếc xe kia làm sao bây giờ?" Orwell hỏi, cái xe tải kia còn đang đỗ ở phía sau.

"Ném." Brando thấp giọng nói.

"Ném? Cái xe tải kia trị giá bao nhiêu tiền a! Tối thiểu ba nghìn đôla!" Orwell không thể tin nói.

Brando mím môi thản nhiên nhìn Orwell, "Không nên vì tham tiền mà đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm, nếu để cái xe tải kia lại nghĩa là tự đứng dưới họng súng của địch."

Orwell nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.

...

Brando vội vàng thu xếp xong rồi trở lại, Taylor đang cuộn tròn người ngồi trên giường, trên mặt đầy nước mắt, thấy Brando vào vội vàng rụt rụt thân thể, hoảng sợ nhìn Brando. Người đàn ông này đã buộc cậu gϊếŧ người.

Brando để áo lông và thảm lông dê lên ghế sa lon, ngồi ở trên giường châm một điếu thuốc, hít vài hơi. Taylor đầu thấy Brando quay lưng lại với mình, khói thuốc thản nhiên tỏa ra từ cánh môi đỏ thẫm sau đó phiêu đãng bay lên trên, thẳng đến khi tiêu tán ở ngọn đèn mờ nhạt.

Hai người nhất thời không nói gì, mà Taylor chỉ cảm thấy khủng bố. Bởi vì lúc Brando không nói chuyện sẽ khiến cậu cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Chỉ chốc lát sau, Brando hút thuốc xong, ngón tay thon dài nhấn một cái xuống gạt tàn thuốc, dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, sau đó xoay đầu lại. "Lại đây, Taylor."

Taylor mím môi mở to đôi mắt tối đen nhìn về phía Brando, rất muốn lắc đầu nói "Không!" Nhưng giáo huấn Brando cho cậu thật sự là kinh hoàng, cho nên Taylor vẫn đi đến.

"Quỳ lại đây, bò đến cạnh chân ta." (đoạn này dùng ta cho đúng vai chủ nhân)

Khóe miệng Brando mang theo ý cười như có như không, một chân đặt trên giường, chân còn lại thả ở dưới, cả thân trên dựa lên đầu giường.

Taylor ngẩn người.

"Taylor, không nghe thấy chủ nhân nói gì sao?" Ý cười trên mặt Brando hoàn toàn không có, Taylor vội vàng qùy đi tới, đi đến bên chân Brando.

"Bảo bối." Brando cúi đầu gọi một tiếng, sau đó túm Taylor lại, ôm vào ngực mình, trong mắt tràn đầy đau lòng vuốt ve hai gò má trắng nõn hơi hơi sưng đỏ của Taylor "Còn đau phải không?"

Taylor gật gật đầu, Brando ngẩng đầu lên gắt gao ôm Taylor vào trong ngực.

Cái ôm ấp ấm áp mang theo mùi đặc trưng của Brando, Taylor đột nhiên khóc to, nhưng lại chôn đầu ở cổ Brando, nước mắt thấm ướt áo sơmi của Brando, "Tôi rất sợ... anh vì sao phải đối xử với tôi như vậy? ... Ô ô..." Taylor không biết hiện tại tâm tình của mình ra sao nữa.

Ngươi đã nghĩ đến chưa?

Chính là tình huống như vậy —— ngươi bị một người ép làm chuyện mình không muốn làm, hắn là chủ nhân của ngươi, ngươi nhất định phải nghe lời hắn. Nhưng, khi ngươi bị hắn bắt nạt, bị hắn đánh, ngươi lại chỉ có thể khóc trong ngực hắn, bởi vì ngươi không có đường để đi, cũng không có chỗ để trốn.

Đây là loại tâm tình gì? Ngươi có thể hiểu được sao?

Bả vai Taylor run rẩy theo từng âm thanh nức nở rất nhỏ, Brando một chút lại một chút vuốt ve sợi tóc mềm mại của Taylor, Brando nhớ mình chưa từng nói với Taylor. Thật ra, tóc Taylor rất đẹp, hắn rất thích. Thích hôn lên nó, cũng thích vuốt ve nó, mỗi khi mái tóc ấy trượt qua từng kẽ ngón tay của hắn, Brando giống như có thể cảm nhận được trái tim mềm mại lại mẫn cảm của chủ nhân nó.

"Sau này phải nghe lời ta, rõ chưa? Phải nghe lời chủ nhân, bằng không sẽ bị trừng phạt." Brando vừa vuốt ve Taylor vừa thấp giọng nói.

Taylor gật đầu, "Tôi biết, tôi biết... Chủ nhân!" Sau khi nói xong, Taylor lại khóc. Chỉ cần vừa nhắm mắt, cảnh tượng người Hà Lan chết ở dưới tay mình vừa rồi lại tái hiện lại... Màu đỏ của máu tươi, màu trắng đυ.c của óc, máu tươi phun ở trên tay mình, còn có xúc cảm giống như nước ấm nhưng trong không khí đã bắt đầu tràn ngập mùi máu tươi không thể tán đi.

Taylor có chút buồn nôn, rất là muốn nôn.

Nhưng cậu vẫn đè loại cảm giác này xuống, bởi vì... Brando sẽ không thích mình như vậy.

Đúng vậy, Brando không thích, chủ nhân không thích, Taylor lại không thể. Chỉ đơn giản như vậy.

Brando bắt đầu cúi đầu hôn môi Taylor, lúc bọn họ trên giường đã là hơn ba giờ sáng, Taylor ngẩng đầu thừa nhận hôn môi bá đạo của Brando, trong miệng Brando mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, Taylor váng đầu hoa mắt.

"Brando... trời sắp sáng, muốn nghỉ ngơi một chút không?" Sau khi kết thúc nụ hôn, Taylor khẩn trương hỏi.

Brando lắc đầu, "Hôm nay em hãy nghỉ ngơi thật tốt, em bị hoảng sợ, Taylor. Ta biết, em luôn nhát gan như vậy. Bây giờ, em cứ hưởng thụ yêu thương của ta sẽ tốt hơn."

Nói xong, Brando liền đè lên người Taylor.

...

Sau khi Taylor ngủ, Brando lại vội vàng đứng dậy, cho dù là hai ngày không ngủ, đối với Brando mà nói cũng không phải vấn đề lớn gì, Taylor mơ màng chìm vào cảnh trong mơ, nhưng là...

Taylor ngủ rất không an ổn, đúng vậy, vô cùng không an ổn. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại Taylor liền mơ thấy đầu người Hà Lan kia bị đạn bắn thủng. Sau đó Taylor liền bừng tỉnh, hoặc là mơ thấy mình không gϊếŧ người Hà Lan, bị Brando một phát súng bắn thủng đầu...

"Làm sao vậy? Taylor?"

Taylor lại một lần hoảng sợ bừng tỉnh, Brando đang nằm ở bên cạnh Taylor, Taylor xoay người ôm thắt lưng Brando khóc nói "Brando, tôi không ngủ được, tôi sợ, tôi nhắm mắt lại liền mơ thấy người Hà Lan kia... đầu của hắn đều là máu, còn mơ thấy, anh gϊếŧ tôi..."

Brando ôm Taylor vào trong ngực mình, hôn lên trán Taylor, "Sao có thể? Không phải em vẫn sống sao? Ngoan, không cần suy nghĩ, ngoan ngoãn ngủ một giấc, buổi tối chúng ta lên sắp xếp phòng ở một chút, được không?"

Taylor gật đầu, trái tim ngừng xao động, rất nhanh hơi thở liền đều đều, lâm vào trong cảnh mộng trống trải.