Chương 9: Taylor bị bắt gϊếŧ người

Mãi khi trời tối đen Orwell mới đến, vừa vào cửa liền hi hi ha ha khoác lác nói chuyện với Taylor và Brando.

Taylor vẫn cảm thấy Orwell tốt hơn Brando nhiều, người khác cũng dễ dàng hiểu được hắn. Thật ra hai câu này nói cũng đúng, điều quan trọng nhất chính là hắn so với Brando thì dễ hiểu hơn. Chủ yếu là hắn muốn cái gì thì sẽ nói ra, tính tình cũng tuỳ tiện.

Nhưng nếu nói hắn tốt hơn so với Brando cũng không sai lắm. Hắn tốt hơn nhiều so với Brando thật. Nhưng không phải điều mà Taylor vừa đưa ra, mà là so sánh như vậy —— nói thí dụ như: Brando thích chặt người thành tám khúc (không tin các bạn đếm thử đi, thật sự là 8 khối), sau đó híp mắt cười nhìn đống thịt nát, xương vụn cùng ruột xanh lè của người nọ ở trên đất.

Mà Orwell sẽ không tàn nhẫn đến mức chặt ngươi thành tám khối. Hắn chỉ cho ngươi một súng xuyên tim, chết thống thống khoái khoái —— đây chính là cái bọn họ gọi là, Orwell tốt hơn nhiều so với Brando.

Nhưng rõ ràng Orwell là một thanh niên rất dễ xúc động, cho nên hắn nhất định sẽ nghe theo Brando. Mà điều này đều sẽ được chứng minh trong tất cả mọi chuyện.

...

Orwell đến đây, vẫn như mọi khi – tọng thức ăn. Brando sai Taylor mang tới một bàn đầy bánh mì Italy cùng với lạp xưởng, còn có một chút nước trà.

Orwell vốn muốn uống vài chén rượu ngọt đặc hơn, nhưng Brando không đồng ý, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Orwell một cái, Orwell liền ngậm miệng.

Hiện tại Orwell bắt đầu nghe theo chỉ đạo của Brando, Taylor cũng thế. Trên người Brando có một loại cảm giác trời sinh khiến người tin phục, cái loại cảm giác này khống chế hết cả.

"Đêm nay sẽ ra tay, " sau khi Orwell ăn xong, vừa uống nước trà vừa thương lượng với Brando và Taylor lên kế hoạch cùng các bước thực hiện cụ thể.

"Có bang phái hay là tổ chức nào khác ngoài cậu biết được tin tức này không?" Brando bình tĩnh hỏi.

Orwell lắc đầu, ngàn lần làm ra biểu cảm cam đoan, "Tuyệt đối không có! Tin tức này là tôi lấy được từ một bằng hữu cực kì đáng tin. Hắn là một người rất có đầu óc cho nên hắn chắc chắn sẽ không nói cho tôi biết cái loại tin tức dễ bị lộ ra ngoài đâu."

Brando không lên tiếng, tay vuốt ve khẩu súng đường kính rất nhỏ kia, sau đó thổi một hơi lên đầu súng, "Như vậy, hàng hóa trên xe người Hà Lan này, chúng ta nuốt trọn rồi."

Orwell rất thích vẻ mặt vô cảm này của Brando. Bởi vì vẻ mặt này làm cho người ta cảm thấy bị uy hϊếp. Mỗi lần Brando nói chuyện như vậy, Orwell có một loại trực giác —— Brando là một thanh niên vô cùng tàn nhẫn, nếu mình làm việc dưới trướng hắn nhất định là không có gì phải lo lắng.

Ngày đó Brando giúp hắn cất giữ đống súng ống, Orwell đã mơ hồ có loại cảm giác này.

"Đến lúc đó tôi lấy súng chỉ vào đầu gã lái xe người Hà Lan, hai người đi kiểm tra hàng hóa, " Orwell nói, "Đúng rồi, ai sẽ lái xe?"

Lúc đó phía trước vẫn là một trận chiến, mức sống của mọi người khá thấp. Cho nên người lái xe tải thuần thục rất hiếm.

"Tôi lái." Brando thản nhiên nói.

...

Ba người thương lượng xong, Taylor đi đến phòng ngủ ngủ một giấc trước, Brando và Orwell ngồi ở trong phòng khách nói chuyện, đúng ra là Orwell nói, Brando nghe.

Bởi vì Orwell luôn thao thao bất tuyệt, biểu hiện kỳ quái trên mặt thực phong phú, trông luôn có một chút quái dị.

Mà Brando, không thể nghi ngờ là rất nghiêm túc lắng nghe. Hắn từ nhỏ đã có tính cách trầm tĩnh cao quý không giống bình thường, thậm chí có thể tập trung tinh thần nghe một vị mục sư khô khan và nhàm chán nói suốt một buổi chiều.

Cũng chính bởi vì như thế, người ngoài luôn đánh giá Brando rất cao —— tất cả mọi người nói hắn là một người đàn ông tuy rằng bảo thủ nhưng vô cùng lễ phép mà lại có trí tuệ.

Brando đích thật là bảo thủ, nhất là trong quan hệ nam nữ —— đối với người Italy truyền thống, chưa kết hôn thì không được phép ngủ cùng nhau. Cho nên, khi hắn và Taylor ngủ cùng nhau thật ra là lần đầu tiên của hắn. Bởi vì hắn rất không thích làm bừa với phụ nữ, trong lòng thậm chí cảm thấy như vậy sẽ hạ thấp nhân cách của mình.

Thứ tình ái dễ như trở bàn tay, đối với Brando mà nói, đều là dơ bẩn.

Taylor là một bất ngờ ngoài ý muốn, cũng là người duy nhất khiến hắn đánh vỡ nguyên tắc của mình.

Hơn nữa là triệt để đánh vỡ nguyên tắc —— Brando đã hoàn toàn đi ngược lại tất cả lời dạy của Thiên Chúa Giáo, hoặc nói, là bất kỳ giáo phái giáo lí nào.

Nhưng vốn là Brando cũng không cần cái gì. Hắn không tin thượng đế, không tin Satan hay địa ngục, không tin bất cứ người nào trong xã hội. Trong thế giới của hắn, hắn chỉ tin tưởng chính mình.

Đây là Brando —— một người chân chính cực đoan tự phụ, tàn nhẫn độc ác mà lại cao quý không khác gì một quý tộc thời Trung Cổ.

...

"Taylor? Rời giường."

Brando vỗ vỗ khuôn mặt Taylor.

Taylor lập tức mở mắt, thật ra cậu không ngủ. Sắp đi làm chuyện gϊếŧ người cướp của, sao có thể ngủ được đây?

"Chúng ta phải lên đường?" Taylor hỏi, đứng dậy dụi dụi mắt.

Brando gật đầu, cầm lấy quần áo, "Mặc vào, buổi tối lạnh."

Taylor mặc quần áo vào, đi theo Brando và Orwell từ cửa sau ra ngoài.

Sau khu này là một thung lũng nhỏ, nếu ngang nhiên vận chuyển hàng hóa đi qua đây thật sự quá nguy hiểm. Thế nên hơn nửa thương nhân đều lựa chọn lúc nửa đêm, sau đó im lặng mà đi qua thung lũng.

"Đường núi xóc nảy, trời lại rất tối, xe sẽ đi rất chậm, chúng ta sẽ làm trót lọt thôi." Orwell phân tích, Brando nhìn Orwell một cái, tỏ vẻ đồng tình, nhưng Taylor lại khẩn trương không biết nhìn đi đâu.

Orwell nhìn ra Taylor khẩn trương, thân thiện cười vỗ vỗ bả vai Taylor nói "Chàng trai, đàn ông chân chính không phải sinh ra đã có. Nên lần đầu tiên khẩn trương cũng là rất bình thường. Cậu cần lấy dũng khí đi, chốc nữa chúng ta đi đến phía trước, cậu đi theo là đến nơi."

Taylor nhìn Brando, phát hiện hai mắt thâm thúy của Brando vẫn luôn luôn nhìn về phía trước, không liếc mắt nhìn mình lấy một cái, trong ánh mắt kia xuất hiện thứ ánh sáng như loài sói.

"Nhưng mà lần đầu tiên Brando không khẩn trương." Taylor nói.

"Nga? Brando, lần đầu tiên cậu gϊếŧ loại người nào?" Orwell hứng trí bừng bừng hỏi.

"Sói." Brando nhìn về phía Orwell, không biểu tình nói "Lần đầu tiên tôi ra tay là gϊếŧ một con sói hoang."

Orwell chấn động, nhất là vì ánh mắt Brando. Cả Orwell cùng Taylor đều phát hiện tia sáng âm trầm giống sói trôi nổi trong ánh mắt này, như là dã thú ẩn mình trong bóng đêm, chờ thời cơ ăn thịt con mồi.

"Khi đối mặt với kẻ địch, không được khẩn trương, bởi vì một khi khẩn trương sẽ xuất hiện sơ hở, và ngay lập tức sẽ bị tiêu diệt."

Brando không biểu cảm giải thích một câu, sau đó quay đầu lại lẳng lặng nhìn chỗ thung lũng.

...

Chỉ lát sau, xe đi đến đây, ba người im ắng chờ ở ven đường, im lặng bao vây lấy chiếc xe tải màu đen chậm rì rì đi tới.

"Dừng xe."

Orwell đi tới, xe tải rất thấp, hơn nữa mở rất chậm nên Orwell rất dễ dí súng lên đầu tài xế Hà Lan.

Ánh mắt màu xám của chủ hàng Hà Lan khẩn trương nhìn lên Orwell, mồ hôi lạnh trên đầu tuôn như mưa, từng giọt rơi lên áo sơ mi.

"Bên trong có cái gì?" Orwell hỏi một câu nhưng Brando đã qua kiểm tra rồi.

"Bên trong có... áo khoác lông, còn có... Còn có thảm lông Ai Cập cao cấp cùng tơ lụa Trung Quốc..." Chủ hàng vừa nói vừa run rẩy.

"Vậy sao? Brando?" Orwell hỏi một tiếng.

Brando gật đầu, sau đó đi đến đẩy Orwell ra, kéo chủ hàng từ trên xe xuống.

"Tha mạng... A!" Chủ hàng còn không kịp nói gì, Brando đã dùng báng súng đánh gã ngất xỉu.

"Taylor, " Brando gọi một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía người Hà Lan nằm trên mặt đất "Gϊếŧ hắn ta."

"Không... tôi không muốn... !" Taylor lắc đầu,

Brando hung hăng tát Taylor một cái, nước mắt Taylor liền rớt xuống, mà Brando lại là mặt không chút thay đổi nhìn Taylor, "Gϊếŧ hắn."

"Không... !"

Ý thức được Brando nghiêm túc, Taylor quỳ rạp xuống đất, khóc. Orwell ngạc nhiên nhìn một mặt tàn nhẫn của Brando nhưng chỉ giữ im lặng đứng ở một bên, nhìn xem Brando làm thế nào để đứa bé trai này nghe lời.

"Được, em dám không nghe lời chủ nhân." Nói xong Brando lại tát Taylor một cái ở nửa mặt kia, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào.

Khóe miệng Taylor chảy máu.

Brando cầm súng trên tay, chuyển đến đầu Taylor, dùng thanh âm tàn khốc lạnh băng nói "Taylor, bảo bối của tôi, hắn chết hoặc em chết." Khi Brando dùng loại giọng điệu này nói chuyện sẽ khiến người ta không rét mà run.

Nước mắt Taylor càng không ngừng rơi xuống, ngẩng đầu thấy Brando lạnh mặt nhìn mình, Taylor che mắt, "Anh gϊếŧ tôi đi."

Brando nắm cằm Taylor, nói "Taylor, tôi đã sớm nói, sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội phản bội tôi."

"Tôi không có phản bội anh!" Taylor khóc hô.

"Không, " Brando lắc đầu, cánh môi đỏ thẫm cùng mái tóc quăn màu hoa hồng phối với hai mắt màu xanh biếc khiến hắn thoạt nhìn giống như là yêu quái. Ánh mắt kia càng ngày càng gần mặt Taylor "Taylor, không thông qua cho phép của chủ nhân liền tự tiện quyết định sống chết của mình, chính là phản bội. Là hoàn toàn phản bội. Taylor, em thật sự muốn chết sao?"

Khóe miệng Brando lộ ra một chút tiếu ý, chuẩn bị bóp cò, Taylor quỳ trên mặt đất ôm chân Brando kêu khóc nói "Chủ nhân! Chủ nhân, tôi không muốn chết... !"

"Bé ngoan..." Brando vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt Taylor, trên khuôn mặt đáng yêu giống như thiên sứ này dính đầy nước mắt.

"Hiện tại gϊếŧ người đối với em mà nói đúng là hơi sớm. Em còn quá nhỏ, cho nên, chủ nhân phải giúp em mới được."

Brando thấp giọng bật cười, đem khẩu súng mình chuẩn bị sẵn đặt lên tay phải Taylor, sau đó cầm lấy tay Taylor, để lên huyệt thái dương người Hà Lan nằm trên mặt đất.

Taylor muốn thu tay mình lại, nhưng là cậu không dám, thân thể cậu run rẩy, khát vọng Brando —— chủ nhân tàn bạo của cậu —— có thể sớm một chút tha cho cậu, sớm một chút giải thoát cho cậu. Nhưng Brando giống như rất thích trò chơi này. Nhìn thấy người hầu tâm địa thiện lương của mình bị chính mình tra tấn lệ rơi đầy mặt, linh hồn trong veo này bị phá thành mảnh nhỏ chính là một loại mỹ cảm.

"Bảo bối, em xem, em chỉ cần nhẹ nhàng ấn ngón tay, sinh mệnh này liền biến mất khỏi thế giới. Đây là một việc có bao nhiêu tuyệt vời?... Máu sẽ phun tung toé ở trên thân thể của em, em đưa hắn đến thiên đường trước không phải rất tốt sao?" Brando kiên nhẫn nói.

"Nhưng mà... tôi sẽ xuống địa ngục." Taylor nức nở, tròn mắt nhìn về phía Brando, thân thể run rẩy như trước.

"Em rất sợ xuống địa ngục?"

Brando không hờn giận híp mắt, dừng hai giây đồng hồ, Brando nắm cằm Taylor nói "Taylor, vĩnh viễn không cần vọng tưởng có thể lên thiên đường hay là xuống địa ngục. Em chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi, cho dù là sống, hay là chết."

Nói xong Brando giống như đánh mất tính nhẫn nại, kéo tay Taylor, đặt ngón trỏ Taylor lên cò súng, sau đó chính mình đè lên ngón trỏ Taylor, bóp cò.

Người Hà Lan hừ cũng chưa hừ một tiếng, đã bị một súng gϊếŧ chết.

Bởi vì đường kính súng rất nhỏ nên sau khi viên đạn đi vào đầu sẽ xuất hiện một lỗ thủng nhỏ. Một cột máu dài từ lỗ thủng bên trong đầu phun ra, óc màu trắng cũng từ lỗ thủng tràn ra một ít, hai mắt Taylor dại ra nhìn hai tay của mình, máu tươi đều phun ở trên mu bàn tay.

Trước mắt Taylor tối sầm rồi ngất đi, nước mắt trên mặt được ánh sao Newyork chiếu sáng.

...

"Taylor không sao chứ?" Orwell đứng ở một bên nhìn tất cả mọi chuyện, hắn cảm thấy người đàn ông này như ác ma vậy.

Brando ôm lấy Taylor đã bất tỉnh, nhấc chân leo lên xe, khóe miệng thoáng hiện một nét cười lạnh, "Cậu ấy ổn."