Chương 5: Bàn Tán

Lúc Ngôn Trăn quay về chỗ nghỉ ngơi của tình nguyện viên, một đám người đang tụ tập cùng một chỗ, nói chuyên rôm rả.

Nhìn thấy Ngôn Trăn đến gần, bọn họ đẩy cánh tay nhau, dùng ánh mắt ra hiệu nhưng lại mãi không có ai dám bước lên.

Cuối cùng vẫn là một cô gái trông có vẻ hướng ngoại đi qua, cởi mở hỏi cô: "Xin chào, xin hỏi chị là Ngôn Trăn sao?"

Ngôn Trăn đang định uống chút nước, nghe vậy thì ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp có chút mờ mịt: "Cô là?"

"Chúng em đều học Đại học Ninh Xuyên, đàn chị, chị rất nổi tiếng trong trường đấy." Cô gái cười: "Không ngờ lại có thể gặp được chị ở đây."

Lúc Ngôn Trăn vừa mới vào trường, chính là vì một tấm ảnh quá mức xinh đẹp mà cô trở nên nổi tiếng trong trường.

Sau đó cứ cách hai ba ngày là lại có người đăng ảnh vô tình gặp cô lên diễn đàn để hỏi cô là ai.

Sau đó lại bị người ta đào ra cô là đại tiểu thư của tập đoàn Ngôn Thị, nên lại càng được chú ý trong trường.

Cô đến nhà ăn ăn cơm cũng bị người xung quanh lặng lẽ đánh giá, nên cũng chẳng có gì kỳ lạ khi mấy đàn em này từng nghe nói về cô.

Ngôn Trăn lặng lẽ lấy tay che đi thẻ nhân viên trước ngực, khẽ gật đầu: "Chào em."

Bởi vì sợ nói nhiều sẽ để lộ chuyện cô chỉ tạm thời thay thế Tưởng Nghi đến làm t̠ình nguyện viên, Ngôn Trăn rất kiệm lời.

Cô gái kia chỉ cho là tính cách cô ít nói nên cũng chỉ hàn huyên mấy câu rồi trở về, tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên lần nữa.

Ngôn Trăn ngồi trên ghế bên cạnh, gửi tin nhắn cho Tưởng Nghi hỏi cô ấy đã đỡ hơn chút nào chưa.

Tưởng Nghi không trả lời.

Lúc Ngôn Trăn đang suy nghĩ có cần gọi điện thoại qua hay không, những câu từ quen thuộc đã lọt vào trong tai cô.

"… Trần Hoài Tự ở ngoài còn đẹp hơn trên ảnh, hôm nay tôi dẫn đường cho anh ấy đi vào, lúc đi anh ấy còn nói ‘Vất vả rồi’ với tôi, lúc đó tôi như bị sét đánh trúng vậy!

Trước kia tôi cũng từng tiếp đón rất nhiều sếp tổng, có nhiều người còn chẳng quan tâm đến người khác, đừng nói là mấy tình nguyện viên nhỏ bé như chúng ta."

…Giả vờ giả vịt, thu mua lòng người.

"Tôi có quen một đàn chị làm việc ở Hoà Hạ, chị ấy từng nói với chúng tôi rằng, nhân phẩm và thái độ của Trần Hoài Tự đều rất tốt, ở công ty mỗi khi nhìn thấy nhân viên, cho dù là chức vụ nào anh ấy cũng sẽ đều chào hỏi người đó.

Mặc dù anh ấy rất kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng phương diện lịch thiệp thì đúng là không thể chê vào đâu được."

Nhân phẩm tốt? Thái độ tốt? Cô không nghe nhầm chứ?

“Nhân viên đi làm ở Hòa Hạ cũng quá hạnh phúc đi, sếp tổng đẹp trai như vậy, công ty lớn, tiền lương lại cao, sang năm sau khi tốt nghiệp tôi cũng đến ứng tuyển xem, không biết có cơ hội này hay không.”

“Nào có dễ dàng như vậy, Hòa Hạ qua mỗi năm càng khó xin vào, hơn nữa trong công việc Trần Hoài Tự yêu cầu rất cao, học tỷ của tôi nói xin vào công ty ấy rất khó.”

“Cũng dễ hiểu thôi…… Người ta gây dựng sự nghiệp mới mấy năm đã đạt được thành tích như vậy. Hơn nữa nghe nói đến nay anh ấy vẫn còn độc thân.”

“Chắc do công việc bận rộn, không có thời gian suy nghĩ đến chuyện yêu đương thôi.”

“Hoặc là do yêu cầu quá cao, không tìm được đối tượng thích hợp.”

Ngôn Trăn thật sự nghe không nổi nữa, nhịn không được gia nhập vào cuộc thảo luận: “Chẳng lẽ các em không nghĩ đến việc, nguyên nhân anh ta đọc thân kỳ thật là ——”

Ánh mắt tất cả mọi người xung quanh nhất trí mà chuyển hướng sang nhìn cô.

“Con người thật sự của anh ấy thật sự không tốt sao?”

Khi diễn đàn kết thúc, Tưởng Nghi mới đem một khuôn mặt sầu khổ xuất hiện.

Vừa nhìn thấy Ngôn Trăn, cô ấy lập tức nhào tới, liên tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, mình cũng không biết sẽ có loại tình huống này, tối hôm qua không nên cùng bọn bạn đi ra ngoài ăn BBQ làm gì, hôm nay thật sự làm phiền cậu quá đi mất.”

Ngôn Trăn nhìn gương mặt tái nhợt của cô ấy, hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

Tưởng Nghi gục xuống lông mày: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Ngôn Trăn gật gật đầu, cởϊ áσ khoác, lại đem thẻ nhân viên đeo lên cổ cô ấy: “Trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé.”