Chương 6: Đi Nhờ Xe

Tưởng Nghi muốn nói lại thôi, thử thăm dò hỏi: “Cậu có muốn đi cùng mình không? Tình nguyện viên có xe buýt đưa đón về trường, cậu lên xe trong lúc đông người cũng không có ai phát hiện.”

“Mình tự gọi xe được rồi, đêm nay phải về nhà, mình không về trường.”

Đang nói dở, thì di động truyền đến nhắc nhở có tin nhắn. Ngôn Trăn lấy ra nhìn thoáng qua, là Trần Hoài Tự phát tới WeChat, chỉ có mấy chữ lời ít mà ý nhiều: “Đi thang máy số 3, xuống bãi đỗ xe.”

Cô trả lời một dấu chấm hỏi.

Thực nhanh, bên kia trả lời: “Mưa rất to, nếu em có thể tự gọi xe, vậy tôi đi trước đây.”

Ngôn Trăn vốn định kiêu ngạo từ chối, nhưng nhìn thoáng qua ứng dụng gọi xe, trung tâm triển lãm xa xôi lại xả ra một trận mưa to, mười phút cũng không thấy xe nào nhận đơn.

Đầu ngón tay cô ở trên màn hình do dự một lúc lâu, khuất nhục mà cắn răng đánh chữ: “Chờ tôi.”

Ngôn Trăn đi thang máy xuống bãi đỗ xe, xa xa đã thấy xe Trần Hoài Tự, vòng đến ghế điều khiển phụ ngồi lên.

Người mới vừa ở trung tâm câu chuyện bàn tán ban nãy giờ phút này đang ngồi ở trên ghế lái gọi điện thoại. Một bàn tay anh đáp ở trên tay lái, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, chỗ cổ tay đeo đồng hồ sang quý lập loè ánh sáng tinh xảo.

Cô nhìn thấy đồng hồ này, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng mà cũng không nhớ ra rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào.Dư quang Trần Hoài Tự thấy Ngôn Trăn đã lên xe, nhanh chóng kết thúc trò chuyện: “Ừm, cứ tính vậy đi.”

Lực chú ý của Ngôn Trăn từ trên cổ tay anh dời đi trở về: “Sao anh lại biết tôi không gọi được xe? Nhỡ đâu tôi tự lái xe đến thì sao?”

Trần Hoài Tự đặt điện thoại di động ở một bên, ngữ khí nhàn tản: “Không phải em nói bị Ngôn Chiêu cắt tiền chi tiêu à, em còn có thể trả nổi tiền xe sao?”

Cô thật sự rất muốn lấp kín cái miệng không thốt ra được lời nào hay của anh, tức giận nói: “Ngôn Chiêu không cắt tiền tiêu của tôi.”

“Tôi biết.”

Anh cũng biết, nguyên nhân hôm nay Ngôn Trăn không lái xe đến là vì mới gặp phải tai nạn gần đây, tuy rằng không bị thương, nhưng cũng đủ kinh sợ để cô không dám lái xe trên đường vào ngày mưa.

Bất quá anh cũng không nói ra, chỉ tù ý hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”

“…… Anh muốn đi ăn cơm với tôi sao?”

“Hôm nay em vất vả châm trà cho tôi, đương nhiên phải có qua có lại rồi.”

Lời này quá bình thường, bình thường đến hoàn toàn không giống như lời người thích cùng cô tranh cãi nói ra. Ngôn Trăn kinh ngạc với thái độ của anh đột nhiên chuyển biến, nhưng nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên cớ, đơn giản không nghĩ nữa, tâm tình rất tốt mà hừ nhẹ một tiếng: “Coi như anh thức thời.”

Cô lấy di động ra, tìm một số nhà hàng gần đây, chuẩn bị chọn một nhà hàng cao cấp để tiêu pha tiền Trần Hoài Tự một phen.

“Nhà hàng này hình như không tồi, trước đây bạn tôi có đi ăn rồi, lúc về còn đề cử cho tôi. Nhưng hình như cần phải đặt bàn, không biết giờ này đặt bàn người ta còn nhận không nữa……”

Cô lẩm bẩm, không nghĩ tới Trần Hoài Tự căn bản không chú ý nghe. Anh thắt chặt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Cái gì?”

Cô lặp lại một lần: “Tôi nói, nhà hàng này cần ——”

Lời còn chưa dứt, Trần Hoài Tự đột nhiên cúi người lại đây.