Chương 4: Rót Nước

Tưởng tượng đến đây, cô có chút không quá thống khoái.

Cô đi đến bên cạnh người đàn ông, mặt vô biểu tình rót nước vào ly.

Cô nhận thấy được ánh mắt Trần Hoài Tự trong lúc lơ đãng nhìn lại đây, sau đó đột nhiên dừng lại, từ động tác trên tay cô sau mới chuyển dời đến trên mặt cô.

Đầu ngón tay Ngôn Trăn cầm ấm nước nắm chặt.

Chung quanh ồn ào một mảnh, mắt thấy nước sắp rót đầy, giọng nói trầm thấp lãnh đạm mới không nhanh không chậm mà vang lên: “Ngôn Chiêu cắt tiền sinh hoạt?”

Ngôn Trăn: ?

Ngược lại suy đoán này của Trần Hoài Tự không phải không có đạo lý. Đại tiểu thư Ngôn Trăn ở nhà mười ngón tay không dính nước, từ trước đến nay đều cần người khác hầu hạ, hiện giờ lại mặc quần áo tình nguyện viên ở đây bưng trà rót nước, ngoài trừ việc Ngôn Chiêu không cho cô tiền tiêu vặt, vì sinh hoạt bức bách, giống như cũng không tìm thấy cái lý do gì thích hợp hơn.

Lời của anh nói như đang có chuyện mặt trời mọc từ hướng tây, Ngôn Trăn nghe thấy cực kỳ không vui: “Tôi không thể chủ động làʍ t̠ìиɦ nguyện viên hay sao?”

“Ừm, có thể.”

Ngôn Trăn vừa nghe hắn này hồi đáp chính là không đi tâm: “Nếu như có chuyện bị cắt tiền sinh hoạt thì thế nào? Chẳng lẽ anh muốn tiếp tế cho tôi sao?”

“Cũng không phải không thể.” Trần Hoài Tự thong thả ung dung trả lời, “Từ trước đến nay tôi đều có lòng hảo tâm, có thù lao trợ giúp cho Ngôn đại tiểu thư, cũng là việc nên làm.”

“Cư nhiên còn có thù lao……” Ngôn Trăn cực kỳ chán ghét tư duy gian thương của anh, tức giận nói, “Anh yên tâm, cho dù chết tôi cũng không ăn cơm của anh.”

“Phải không?” Ngữ khí anh không có dao động gì, ánh mắt nhìn một bên bảo, “Nước đổ ra ngoài rồii.”

Lúc này Ngôn Trăn mới phát hiện, vừa rồi cô chỉ lo cùng Trần Hoài Tự phân cao thấp, ngay cả nước tràn ra cũng không để ý, còn chảy ngược vào trong. Nước trà tràn ra đem đồ vật trên bàn hỗn độn một mảnh, cô vội vàng rút khăn giấy ra lau, khi tay chân luống cuống thu thập liền nghe thấy phía sau có tiếng nhẹ mắng: “Tại sao ngay cả việc rót nước cũng làm không xong?”

Thanh âm giày cao gót như đòi mạng tới gần, Tina cau mày: “Cô đi ra ngoài, gọi tiểu Lư lại đây.”



Tiểu Lư chính là người phụ trách bên trong sân khấu, là nam sinh đeo kính kia.

Nói xong, cô ta quay đầu lại nhìn Trần Hoài Tự cười làm lành: “Trần tổng, thật ngại quá,tình nguyện này có chút chân tay vụng về, khiến tư liệu của ngài bị ướt, ngay lập tức tôi sẽ cho người mang tư liệu mới tới đây.”

Vốn dĩ Ngôn Trăn cũng không muốn làm, nghe vậy đem khăn giấy ướt nhẹp ném vào thùng rác, quay đầu rời đi.

“Chờ một chút.” Trần Hoài Tự ở phía sau mở miệng.

Bước chân cô dừng lại.

"Cũng không phải chuyện gì lớn, không cần hà khắc như vậy.” Ngữ khí anh nhàn nhạt, “Tình nguyện viên đều là học sinh, lần đầu tiên nhìn thấy loại trường hợp này, khẩn trương cũng là điều không thể tránh được.”

Tina minh bạch anh đang nói chuyện thay cho tình nguyện viên này, lập tức hiểu ý mà mở miệng nói với Ngôn Trăn, ánh mắt tạo áp lực: “Lại cho cô một cơ hội, nhanh đi lấy tư liệu mới lại đây, việc này không được làm sai nữa.”

Ngôn Trăn cầm một phần văn kiện mới lại đây, Tina đã đi xa, cô đem văn kiện ném vào trong lòng ngực Trần Hoài Tự, hừ một tiếng: “Giả mù sa mưa, đừng hy vọng tôi sẽ cảm tạ anh.”

“Không cần.” Trần Hoài Tự cúi đầu tiếp tục lật xem văn kiện, ngữ khí tùy ý, “Chỉ là không muốn em đi gây tai họa cho những người khác mà thôi.”

Trong nháy mắt, Ngôn Trăn thật sự rất muốn đem nước xối lên quần áo anh.

Cô liền biết không thể có quá nhiều chờ mong với người này!

Phía sau vừa lúc có người đi ngang qua, cô không thể phát tác, chỉ có thể cười tủm tỉm mà cắn răng uy hϊếp nói: “Phải vậy không? Vậy anh phải chuẩn bị tốt phòng tránh tai họa này, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Cô cố tình cắn răng ra mấy chữ, gương mặt trắng nõn nổi lên đỏ ửng nhợt nhạt, rõ ràng là tức giận, nhưng cặp mắt kia sáng đến mức linh động, thoạt nhìn như đang hờn dỗi.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, bên môi nhiễm một chút ý cười không dễ phát hiện: “Mỏi mắt mong chờ.”