Chương 18: Duyên phận

Trần Hoài Tự nhẹ nhàng gõ gõ bàn, ngữ khí bình tĩnh, "Nhìn đủ rồi thì nhanh chóng làm việc."

"A? Ồ!" Cậu ta bây giờ mới hoàn hồn, hoảng sợ cúi đầu. Điều này cũng thật sự không thể trách cậu nha. Dù sao Trần Hoài Tự luôn luôn chỉn chu, hình tượng nghiêm chỉnh, ngay cả thời khắc cảm xúc Trần Hoài Tự dao động Mạc Trình cũng rất ít khi nhìn thấy, càng miễn bàn tới vết thương ở vị trí mờ ám như môi. Giống như vào một này nào đó món đồ sứ bạch ngọc trân quý đột nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ, khiến người ta nhịn không được tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân.

Cậu ta ổn định tinh thần, bắt đầu báo cáo từng lịch trình một.

"... Tin tức tuần san muốn hẹn ngài tham dự một buổi phỏng vấn, thời gian dự định bắt đầu vào cuối tuần sau, đây là kịch bản ban đầu của bọn họ gửi qua, ngài xem qua một chút. "

Trần Hoài Tự nhanh chóng lật qua xem một chút: " Có thể, gửi kịch bản phỏng vấn qua phòng quan hệ xã hội tɧẩʍ ɖυyệt một chút. "

Vừa dứt lời, anh lật tới trang cuối, ánh mắt rơi vào một cái tên bên trên: " Lương Vực? Nội dung chính của bài tin tức lần này là dãy chủ đề? "

" Đúng vậy. Bên đó dự định mời những người trẻ tuổi của các lĩnh vực, ngoài ngành tài chính, còn có pháp luật, kiến trúc,..."

Mạc Trình từng nghe qua cái tên Lương Vực này, thuận miệng nhắc tới, " Lương Vực tiên sinh hình như là một nhϊếp ảnh gia trẻ tuổi rất có thành tựu, vừa đoạt giải thưởng ở nước ngoài, mới về nước gần đây."

Trần Hoài Tự thật lâu không có động tĩnh, Mạc Trình không rõ nguyên do: " Tổng giám đốc? “

Anh dừng lại một chút, nhàn nhạt mở miệng: " Tôi biết rồi ."

Chạng vạng tối, Ngôn Trăn đang ngồi trên sô pha, chợt nghe thấy tiếng xe hơi từ sân biệt thự truyền đến.

Không lâu sau, cửa lớn mở ra, tiếng bước chân rõ ràng vang lên.

Cô cũng không ngẩng đầu lên: "Đại thiếu gia rốt cuộc cũng cam lòng về nhà?"

Ngôn Chiêu đang cởϊ áσ khoác đưa cho dì Thôi, nghe vậy nhướng mày: "Là ai chọc em không vui?

Không đợi Ngôn Trăn trả lời, anh chậm rãi nói: "À, con nhớ rồi, dì Thôi, tối hôm qua có phải Hoài Tự ở lại nhà chúng ta không?"

Vừa nghe đến cái tên này, Ngôn Trăn lập tức từ trên sô pha ngồi dậy: "Còn không phải đều tại anh sao, một hai muốn em đi diễn đàn gì đó, sao anh không nói cho em biết anh ấy cũng đi?"

Ngôn Chiêu đi tới trước sô pha, ngồi xuống, tựa lưng về phía sau, đem Chocolate đang vẫy đuôi ôm vào trong ngực, không nhanh không chậm vuốt lông: “ Cậu ta đi thì làm sao? Anh cũng không bảo em đi thăm cậu ấy. Hai người các em một khách mời một khách tham quan anh cũng rất tò mò các em làm sao gặp được."

Ngũ quan hai anh em nhất mạch tương đồng, đặc biệt ánh mắt rất giống nhau. Nhưng khác với Ngôn Trăn, độ cong ở đuôi mắt Ngôn Chiêu sắc bén hơn một chút, cho nên tuy rằng anh luôn cười, nhưng phần lớn thời gian làm người ta cảm giác không có bao nhiêu sự nhu hòa trong đó.

Thực thích hợp ở trên thương trường đấu đá lẫn nhau.

Ngôn Trăn nói không nên lời, rầu rĩ đổi tư thế ngồi trên ghế sofa.

Thứ gọi là duyên phận, có đôi khi thật sự kì diệu.