Chương 17: Vết thương ở môi

Anh ăn mặc không qua loa chút nào, nút áo sơ mi quy củ cài đến nút trên cùng, sống lưng thẳng tắp, bình tĩnh ung dung, vẫn là bộ dáng một tinh anh hoàn mỹ không tỳ vết kia. Chỉ là vết thương trên môi, trải qua một đêm khô lại, kết vảy đậm màu, ngược lại trở nên càng nổi bật dễ thấy.

Dì Thôi bưng bữa sáng tới, kinh hô một tiếng:

" Trần tiên sinh, miệng ngài làm sao vậy? "

Ngôn Trăn hoảng sợ, duỗi chân dưới bàn đá anh một cái.

" Không có việc gì" Trần Hoài Tự bất động như núi, "Lúc ăn trái cây không cẩn thận cắn phải thôi ạ. "

Anh không để bụng, dì Thôi cũng không hỏi gì thêm, quay đầu đi vào phòng bếp, trái tim đang treo lên của Ngôn Trăn cũng dần dần buông lỏng.

Chocolate chui tới chui lui dưới gầm bàn, lông tơ mềm mại không nhịn được cọ vào bắp chân Ngôn Trăn. Cô cảm thấy hơi ngứa, đưa tay xuống sờ đầu nó, làm bộ nghiêm túc chỉ vào Trần Hoài Tự mở miệng:

"Nhớ rõ tên xấu xa ngồi bên cạnh này, anh ta là kẻ địch của mommy, sau này thấy anh ấy liền sủa, biết không?"

Hai mắt Samoyed tròn xoe đen nhánh nhìn cô, ngây ngốc quay sang thân mật cọ cọ chân Trần Hoài Tự.

Ngôn Trăn cắn răng: " Thật phí công nuôi dưỡng con, đồ phản bội ."

Trần Hoài Tự cúi người sờ sờ lông tơ trắng như tuyết của nó, tâm tình rõ ràng rất tốt: "Anh là gì của nó đây?"

Cô nói qua loa lấy lệ, " Chú."

" Em muốn làm cháu gái anh? "

Cô trừng hắn: " Cũng không phải tôi gọi anh, anh không cần nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi. "

Chocolate hướng đầu vào lòng bàn tay anh cọ cọ, anh dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm Chocolate, không nhanh không chậm kết luận: " Vẫn là kêu daddy dễ nghe hơn một chút."

Ngôn Trăn cho rằng anh được đằng chân lại muốn lân đằng đầu:

" Anh nằm mơ đi, tôi mới là ba anh."

Ăn bữa sáng xong, Trần Hoài Tự lái xe đến công ty.

Trước giờ làm việc, người trong văn phòng thường xuyên chụm thành tốp tụ tập cùng nhau, bọn họ hai ba người cầm cà phê nói chuyện phiếm, khóe mắt liếc nhìn Trần Hoài Tự một cái, lập tức tản ra:

" Trần tổng, chào buổi sáng. "

" Chào buổi sáng. " Anh gật đầu, lúc này mới phát hiện bọn họ đều đang nhìn vào mặt anh. Anh ý thức được bọn họ đang nhìn chằm chằm cái gì, nhưng anh không có phản ứng gì, vẫn như thường lệ đi về phía văn phòng của mình.

Tiếng bàn tán sau lưng mọi người lặng lẽ bùng nổ, như một hòn đá ném vào trong hồ nước lặng, bắn lên từng tầng gợn sóng, khuấy động sự đình trệ của buổi sáng sớm.

Trợ lý Mạc Trình theo thường lệ tiến vào báo cáo hành trình, nhìn mặt Trần Hoài Tự sửng sốt nửa ngày.