Chương 19: Đi chơi

Ăn cơm tối xong, Ngôn Trăn muốn dắt Chocolate đi dạo, Ngôn Chiêu hiếm khi tan tầm cũng không có việc phải xử lý, liền cùng cô ra ngoài. Hai người bước chậm trên con đường nhỏ trong khu biệt thự, tuấn nam mỹ nữ, liên tiếp thu hút ánh mắt của mọi người chung quanh.

Biệt thự Bán Sơn này ở ngoại ô thành phố, người ở đây nếu không giàu có thì cũng quyền quý. Nhưng chỗ này cách trung tâm thành phố quá xa, có rất ít người trẻ tuổi ở nơi này, ngược lại những thế hệ trước thích dưỡng lão tại đây, hai người đi dạo hơn mười phút, thấy mấy cụ già dẫn cún tản bộ, Chocolate trà trộn vào giữa đôi cún, chơi vui vẻ vô cùng.

Ngôn Chiêu vào lúc này nhận được điện thoại của Lộ Kính Tuyên .

“Làm sao vậy?”

Hai tay đút túi quần, đứng dưới bóng cây, gió đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh đêm xuân. Ngữ khí Lộ Kính Tuyên trước sau như một đều không đàng hoàng: "Cuối tuần này có thời gian không? Lần trước tôi có đầu tư vào khách sạn Hồ Cảnh ở Khê Sơn, đến chơi một chút, coi như nâng đỡ tôi.

"Khách sạn Hồ Cảnh?" Ngôn Chiêu cười, "Lúc ấy không phải nói tài chính bị đứt gãy không sửa được sao? "

"Tiền đã đầu tư hết rồi, làm sao tôi có thể để cho nó sụp đổ được?" Lộ Kính Tuyên thở dài, " Tôi cầu ông nội xin bà nội, cuối cùng chú hai tôi duỗi tay tương trợ, nhưng quyền chỉ đạo cũng thuộc về chú ấy."

Anh ta hít một hơi sâu thở dài: "Ông đây từ nay về sau không bao giờ làm loại chuyện này nữa, trong khoảng thời gian này buồn đến mức sắp bạc tóc rồi. "

" Hoài Tự đã sớm nhắc nhở cậu, nói nhà đầu tư liên hợp không đáng tin lắm. Chính cậu muốn đầu tư, giờ còn trách ai. "

"Trách tôi trách tôi, ban đầu tôi nghĩ là, Hòa Hạ chủ yếu phát triển về khoa học kỹ thuật, sinh vật, về lĩnh vực bất động sản nói không chừng cũng là cái hiểu cái không."

Lộ Kính Tuyên phiền muộn,

" Uống vài ba chén rượu xuống bụng, tôi ngay cả anh em bạn bè nói gì cũng không tin, lúc này xem như té lăn quay. “

Ngôn Chiêu suy nghĩ một lát: "Cuối tuần này tôi rảnh."

" Được, vậy gọi thêm vài người, chúng ta tự mình lái xe qua, cảnh sắc bên đường tương đối đẹp. “

Chuyện giải thích cũng đã giải thích xong, Lộ Kính Tuyên lại không cúp điện thoại, mà lại ậm ừ mở miệng: "Cái kia..."

"Có chuyện gì vậy?"

" Bên Hoài Tự...... Cậu giúp tôi gọi điện thoại được không? "

Đầu ngón tay Ngôn Chiêu tùy ý phẩy phẩy lá cây rớt xuống " Cậu ta không muốn đi?"

"Cũng không phải," Lộ Kính Tuyên thở dài, "Tôi đang lo lắng, rốt cuộc tôi không nghe lời khuyên của cậu ta, tôi sợ đến lúc đó trong lòng cậu ấy nghĩ đông nghĩ tây."

Ngôn Chiêu cười nói: “ Cậu cho rằng ai cũng đa sầu đa cảm như cậu sao ? Mệt nhưng không phải tiền của cậu ấy, cậu không trách cậu ta không khuyên đến cùng thì còn đúng hơn, cậu ta còn phải thắp hương cảm ơn một phen."

Lộ Kính Tuyên như cũ thở ngắn than dài.

" Như vậy đi, tìm một người giúp đỡ."

Ngôn Chiêu nhìn Ngôn Trăn ngồi xổm một bên, như có điều suy nghĩ cười, " Tôi mời tiểu tổ tông của Trần Hoài Tự qua cho cậu. "