Chương 3:
Giang Niệm nhớ rõ bản thân mình từ lúc xuống kiệu luôn cúi đầu, không dám nhìn trộm dù chỉ một chút, cả một đường đều kinh hồn táng đảm, đáng sợ hơn là Ly vương trên đường thế mà phát bệnh, Giang Niệm thấy hắn gϊếŧ rất nhiều người hầu, máu chảy thành sông."
Giống như một tên man rợ.
Giang Quyện chỉ đành tự an ủi chính mình.
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
Đây không phải việc gì quá lớn, tên này sống còn không quá được 3 chương, sợ hãi cái gì chứ haha.
"Tân nhân đến ——!"
Bà mối cao giọng kêu, người Ly vương phủ vội vàng đến đón chào không ngớt, Giang Quyện hít sâu một hơi, bị người nâng xuống kiệu, hai chân vừa chạm đất, bên tai vang lên tiếng xé gió, là một mũi tên phóng tới.
Giang Quyện đơ tại chỗ, mũi tên sượt qua vành tai hắn, làm đứt một sợi tóc dài, ghim trên kiệu đằng sau lưng hắn.
Giang Quyện sắc mặt tái nhợt ——dọa chết bảo bảo rồi. Y theo bản năng ngẩng đầu, kết quả lại có hai tiếng "vèo, vèo”hai mũi tên lại hướng chỗ y bay tới. Cả đầu Giang quyện lúc này chỉ có một ý nghĩ
Có người muốn ám sát ta!
Đang lúc căng thẳng, Giang Quyện đối mắt với một đôi mắt cười.
Nam nhân thân hình mảnh khảnh vững vàng, như trúc như hạc. Màu da tái nhợt nhưng đổi lại màu môi lại rất hồng hào, một thân trường bảo màu đen thêu chỉ vàng, nhan sắc vốn là rất tùy ý, nhưng khí chất lại ôn nhã, hai bên xung đột tạo nên dáng vẻ vô cùng tự phụ.
Thân phận của hắn vừa nhìn là biết.
Ly vương, Tiết Phóng Ly.
Thấy Giang Quyện nhìn về phía mình, Tiết Phóng Ly không để ý gì mà gật đầu chào hỏi, kéo cung, thả tay, lần thứ hai hướng về phía Giang Quyện bắn ra một mũi tên.
"Vèo ——!"
"Vương gia, đủ rồi, đủ rồi!”Quản gia Vương phủ nhỏ giọng nói, "Tam tiễn định càn khôn, ba mũi là đủ rồi."
Tiết Phóng Ly thu tay lại, đem cung tên giao cho quản gia, chậm rãi đi tới phía Giang Quyện.
"Bổn vương nghe nói, tân nhân hạ kiệu phải hướng kiệu hoa bắn tên, dùng để đuổi đi đen đủi, nhưng bổn vương đã lâu chưa luyện tài bắn cung, vừa rồi có một mũi tên không chính xác.”Tiết Phóng Ly ngữ khí ôn hòa, "Dọa ngươi rồi?"
Giang Quyện ngơ ngác mà không trả lời.
Đây là Ly Vương?
Hung hãn tổn hại nhân luân Ly vương?
Ngừng lại một chút, Tiết Phóng Ly lại thành khẩn nói: "Tam công tử, là bổn vương đường đột."
Giang Quyện: "???"
Nửa ngày sau, Giang Quyện mới chậm rì rì mà lắc đầu: "Ta không sao."
Tiết Phóng Ly thấy vậy, nhưng điệu bộ vẫn là rất áy náy: "Tam công tử không có việc là tốt. Bổn vương mới nhớ tới Tam công tử có bệnh tim, chịu không được kinh hách, nên cùng Tam công tử nói trước mới đúng."
Lời vừa cất ra, hắn lại cười một chút, một vẻ thanh phong minh nguyệt, chi lan ngọc thụ.
Giang Quyện: "......"
Có phải hay không có cái gì đó sai sai?
Giang Quyện không nói gì, thần sắc mê mang không thôi, Tiết Phóng Ly lại thong thả ung dung nói: "Lại nói tiếp, bổn vương nghe nói Tam công tử gả vào Ly phủ, không phải xuất phát từ ý nguyện, nếu ngươi thật sự không muốn......"
Giang Quyện lập tức phục hồi tinh thần lại, ngay lập tức nói: "Không có không muốn, ta là tự nguyện!"
Y thật sự là tự nguyện tới làm góa phụ, so vàng còn thật hơn!
Tiết Phóng Ly ngẩn ra, rũ mắt nhìn hắn, thiếu niên ngữ khí kiên định, ánh mắt cũng sáng lấp lánh, không nhìn ra được một chút nào là miễn cưỡng, ngược lại rất hăng hái chờ mong.
Hăng hái chờ mong?
Vị Tam công tử Thượng thư phủ này, không sợ hắn?
Tiết Phóng Ly khẽ nhướng mày.
Một lúc sau, Tiết Phóng Ly hướng Giang Quyện đưa một bàn tay, cười như không cười nói: “Tam công tử, vậy chúng ta liền đi bái đường vậy.