Chương 4

Chương 4:

Giang Quyện không chút do dự đưa tay cho hắn: “Được thôi"

Đôi tay thiếu niên trắng nõn cân xứng, đầu ngón tay nhàn nhạt ửng hồng.

Tiết Phóng Ly liếc mắt nhìn, cẩn thận nắm lấy tay y.

Hắn thật sự không sợ ta, tay cũng dám đưa tới.

Ngoài ra......

Còn rất mềm.

Người hầu thấy vậy liền thả Giang Quyện ra, không hề nâng y, Giang Quyện hướng phía trước đi một bước, nhưng mà vừa rồi đã bị mấy mũi tên doạ đến nhũn chân, vừa động một chút, Giang Quyện liền thẳng tắp muốn ngã xuống.

Xong đời.

Đây là tình huống đáng chết gì.

Giang Quyện cảm thấy mình sắp vồ ếch trước mặt quần chúng, kết quả lại có người kéo y một cái, sau đó y liền lao vào trong l*иg ngực Tiết Phóng Ly.

Giang Quyện ngốc một chút, Tiết Phóng Ly hỏi y: "Tam công tử, làm sao vậy?"

Chân nhũn, vẫn là bị doạ cho nhũn. Giang Quyện muốn mở miệng, nghĩ lại thì thấy thật mất mặt, y ngay lập tức nhanh chóng nhảy số, lựa chọn nói dối: "...... Ngực đau."

Tiết Phóng Ly cúi đầu, khí sắc Giang Quyện đúng thật là hơi kém. Mà giờ phút này hai người đứng gần vào nhau, hắn ngửi được hương thơm thảo dược nhè nhẹ trên người thiếu niên.

Hắn không chán ghét mùi hương này.

Tiết Phóng Ly nói: "Vậy liền nghỉ một chút đi."

Giang Quyện "À”một tiếng, y buồn bực mà ngắm nhìn Tiết Phóng Ly.

Ly Vương không phải rất dễ nói chuyện sao?

Trong sách lại miêu tả hắn thành cái dạng gì thế này?

Hay là tác giả tính toán tự mình định nghĩa lại “hung hãn, gϊếŧ người thành thói"?

Giang Quyện nghĩ tới nghĩ lui, thật sự nghĩ không ra nên đành từ bỏ. Lúc này hắn cũng cảm thấy chính mình nghỉ vậy là đủ rồi, có thể đi lại, liền lui về phía sau vài bước, Giang Quyện kéo kéo ống tay áo Tiết Phóng Ly, "Vương gia, ta ổn rồi."

Theo động tác lùi về phía sau của y, Tiết Phóng Ly không còn ngửi được hương thơm thanh mát quanh quẩn nữa.

Tiết Phóng Ly hơi nhíu mày một chút, ngữ khí lại vẫn bình thường: "Được, vậy đi thôi."

Hôn lễ này được chuẩn bị gấp gáp đến mức Tiết Phóng Ly cũng Giang Quyện đều mặc thường phục, Ly vương phủ cũng chỉ kịp kết đèn l*иg giăng lụa đỏ trước cửa, còn lại so với ngày thường không có quá nhiều khác biệt.

Giang Quyện nhìn vài lần, cũng không để ý nữa.

Y hiện tại đang suy nghĩ chuyện khác. Dựa theo nguyên văn cốt truyện, bây giờ Tiết Phóng Ly hẳn là phải phát bệnh đi?

Giang Quyện bắt đầu liên tục nhìn trộm Tiết Phóng Ly.

Tiết Phóng Ly chú ý tới, hắn giống như đang suy tư gì đó mà vuốt ve Phật châu làm từ tiểu diệp Tử đàn trên tay, cũng không hỏi nhiều.

Bước vào hỉ đường, bà mối cung kính mà đưa lên một cây lụa đỏ, Giang Quyện cùng Tiết Phóng Ly mỗi bên cầm một đầu

Giang Quyện mới vừa nắm chặt lụa đỏ, liền phát hiện có gì đó không đúng.

Nam nhân bên cạnh, động tác đột ngột dừng lại.

Đôi tay cầm lấy lụa đỏ của hắn, không thể khống chế mà run rẩy lên, gân xanh nổi lên dưới làn da tái nhợt. Tiết Phóng Ly nhắm hờ mắt, mày nhăn rất sâu, tay còn lại đặt ở hai bên huyệt Thái Dương, thống khổ đến cực điểm.

Hắn phát bệnh, đầu đau muốn nứt ra.

Đây phảng phất là một tín hiệu, tất cả mọi người trong hôn lễ —— vương phủ Cao quản sự, nha hoàn, tôi tớ, thị vệ, thậm chí là bà mối, đều kinh sợ mà quỳ xuống, trán dính sát xuống mặt đất, thở mạnh cũng không dám.

Cao quản sự nhanh chóng đưa tay vào vạt áo, bởi vì ngón tay run đến lợi hại, hắn sờ soạng rất nhiều lần mới thành công lấy được bình thuốc, run rẩy lắc tìm thuốc.

"Cốc cốc cốc ——”