Chương 2

Chương 2:

Giang Quyện chỉ lo kiểm tra ngọc bội, Giang thượng thư thấy y vuốt ngọc bội không hé răng lấy một câu, lại hỏi y: "Giang Quyện! Ngươi có điều gì bất mãn à?"

Giang Quyện được hời một khối ngọc bội, đương nhiên không có bất mãn. Nhưng nếu là với "Giang Quyện”trong sách, thì đúng là có nhiều bất mãn đấy.

Hiện giờ không nhắc đến An Bình Hầu về sau như thế nào, trong cung đã có lời đồn, vị Ly Vương này, là một tên ma ốm, nhưng nhưng tính tình lại tàn bạo, vui buồn thất thường, làm việc hoang đường đến cực điểm, thậm chí còn tự tay gϊếŧ hại mẫu phi của mình!

Còn chưa nói đến, "Giang Quyện”trong sách từ nông thôn đến đến kinh thành, xác thực là bởi vì y cùng An Bình Hầu có hôn ước, nên y rất coi trọng vị hôn phu này. Vì thế, Giang Quyện không tiếc thân mình giả bệnh cũng phải vào kinh.

Không nhầm đâu, y thật sự không có bệnh tim, cùng lắm là từ lúc sinh ra thì hơi yếu ớt thôi, bệnh tình càng không đến mức cần tới trình độ đại phu kinh thành chữa trị cho.

Dựa theo cốt truyện, xuất phát từ sự sợ hãi với Ly vương, lại thêm việc bị An Bình Hầu từ hôn, còn nghe được những lời xát muối vào tim như thế, lần lượt đả kích, "Giang Quyện”nản lòng nhụt chí mà cắn lưỡi tự sát.

Chỉ là "Giang Quyện”không biết, ngày thứ hai sau Đại hôn, Ly vương đã qua đời rồi.

Đây cũng là cốt truyện mà đời trước của vai chính gặp phải, Vương phủ không có Vương gia, vai chính mỗi ngày tự do tự tại, quý nhân trong cung muốn đem hắn gả vào cũng là vì muốn mang thêm may mắn, không có công lao cũng có khổ lao, ngày ngày quan tâm hắn, nhưng mà vai chính không thích cuộc sống như vậy, cả ngày rầu rĩ không vui, lâu ngày mới đau buồn thành bệnh, sau đó có được cơ hội trọng sinh.

Giang Quyện khi đọc tới đoạn này, đã cảm thấy thật quá làm màu, thắc mắc từ tận đáy lòng mà hỏi em họ: "Người như nào sẽ không muốn làm một "cá mặn”ăn không ngồi rồi?"

Em họ đáp lại: "Nhân vật chính mà anh, phải làm nên nghiệp lớn, sao có thể trở thành sâu gạo lười biếng được!"

Giang Quyện chân thành mà nói: "Nếu anh xuyên thư, sẽ thành thành thật thật mà đi theo đúng nội dung truyện, Vương gia đã ngỏm, anh mày sẽ là đệ nhất cá mặn, sung sướиɠ tựa thần tiên."

Kết quả......

Hiện tại hắn thật sự xuyên thư.

Giang Quyện lâm vào trầm tư.

"Giang đại nhân, Giang đại nhân ——!”Bà mối vội vàng chạy tới, toàn thân mang theo phúc khí "Giờ lành đã tới, Tam công tử phải gả tới Vương phủ rồi."

Giang Quyện nghe vậy, bỗng chốc nâng mắt lên, ánh mắt sáng tới kinh người, bà mối nhìn hắn mà ngẩn ra.

Thiếu niên dung nhan cực đẹp, dù chỉ là một thân quần áo nhạt màu, cũng không giấu được nổi một phần nhan sắc. Vừa mới cùng người va chạm, tóc tai có chút rối bời, buông xuống trên vai, màu da thiếu niên rất trắng, càng tăng thêm vẻ gầy yếu, phảng phát cảm giác gió thổi là bay.

Mọi người đều nói Tam công tử Thượng thư phủ từ nông thôn đến, cả người đều mang ý vị quê mùa, cùng với một nông dân bình thường không khác biệt là bao, hôm nay vừa gặp, như thế nào lại trông như, như...... Tiên giáng xuống trần?

Thật sự là vị thần tiên công tử này đem Nhị công tử đẩy ngã xuống hồ sao?

Hỉ bà trong lòng hoang mang nói thầm. Đừng nói là bà, kể cả Giang thượng thư cũng có chút sững sờ, chỉ cảm thấy ánh mắt của Giang Quyện thật trong trẻo, khác hẳn với sự tối tăm ngày trước.

Nhưng ông cũng không có để ở trong lòng, chỉ hừ lạnh một tiếng, "Như thế nào? Ngươi có điều gì muốn nói?"

Giang Quyện cố sức mà nắm lấy vạt áo ông, nói ra lời đầu tiên từ khi xuyên thư đến giờ: "Mau, đỡ ta lên, đừng để lỡ giờ lành."

Giang thượng thư: "???"

Ông kéo vạt áo ra, lui về phía sau một bước, dường như coi Giang Quyện là thứ đồ gì đó bẩn thỉu, hận không thể né ra xa ba thước. Giang thượng thư chỉ coi hắn là chịu đả kích quá nặng, nên bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, không cho là thật: “Người đâu, đem Tam công tử mang lên kiệu."

Trong phủ Ly vương, giăng đèn kết hoa, pháo nổ vang trời, vô cùng náo nhiệt.

Kiệu hoa một đường lay động, Giang Quyện ngồi ở bên trong cầu Trời khấn Phật, vắt óc nghĩ lại tình tiết truyện.

Trong sách miêu tả Ly vương không nhiều lắm, ngoại trừ ma ốm, còn có hai từ để hình dung hắn.

Hung hãn, tổn hại nhân luân.

Đến mức mà trong hôn lễ, Giang Quyện”còn chưa rước tới cửa đã cắn lưỡi tự sát, nhưng may mắn ở đời trước của vai chính, có một đoạn ký ức.

—— "Ly vương là một nam nhân sâu không lường được, hắn khiến người ta sợ hãi, càng làm người ta khủng hoảng.