Chương 4
Thời gian mau chóng trôi qua, Vũ Dung đã là năm hai, Tất Duy Lân cũng đã nhận làm ở sở nghiên cứu.
Mặt ngoài, Vũ Dung không khác gì những người bình thường, vẫn đúng tiêu chuẩn cuộc sống sinh viên. Nhưng bên trong, cô không bao giờ tham gia nhóm hay hoạt động tập thể nữa, nhất buổi tối thứ Sáu. Cô có muốn cũng chẳng được.
Chu Thục Quyên đã tìm được một anh bạn trai tri âm, chính là người đầu tiên cô gặp ở nhóm chụp ảnh, người con trai đầu tiên bắt chuyện với cô Từng Minh Huy. Cái gọi là “Chúng lí tầm tha thiên bách độ, hồi thủ na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử” cũng như hoàn cảnh họ vậy! (Dịch đoạn trên: Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó.)
Đôi khi Chu Thục Quyên đến chỗ Vũ Dung chơi, muốn thứ Sáu cùng tới với Từng Minh Huy chơi một đêm, nhưng luôn bị Vũ Dung cự tuyệt: “Tớ phải đi dậy thêm.” Chu Thục Quyên không chấp nhận cái loại lý do này, “Dậy xong rồi thì đi! Dù sao 10 giờ chúng ta mới xuất phát mà, tới núi Minh Sơn ngắm ánh mặt trời, nghe gió biển thổi, một chút thôi!”
Chu Thục Quyên nói làm cho Vũ Dung lung lay hứng khởi, nhưng cô vẫn chỉ có thể lắc đầu.
“Không được, tớ dậy xong đã mệt lắm rồi, tớ không đi đâu.”
“Thật không? Được rồi! Tớ cũng không miễn cưỡng cậu, đành phải tuân thủ lời hứa , nhưng lần sau nhất định phải đi chơi với bọn tớ đấy!”
Vũ Dung gật gật đầu,“Nhất định.”
Chu Thục Quyên là cô bạn tốt nhất của cô, ở thành phố Đài Bắc này, cô cô đơn một mình giữa biển người, thực rất cảm kích có một người như Chu Thục Quyên, làm cô còn một chút ý tưởng tốt đẹp về con người.
Cũng bởi vậy, Vũ Dung tìm một ngày lễ, cùng Chu Thục Quyên và Từng Minh Huy đi chơi xuân giải sầu.
Bề ngoài Vũ Dung xinh đẹp, khí chất trầm tĩnh, tự nhiên hấp dẫn không ít người theo đuổi, nhưng, cô đều kiên quyết cự tuyệt .
Chu Thục Quyên kéo Vũ Dung đến một bên hỏi: “Sao thế? Đám nam sinh lần này, cậu cũng không thích à?”
“Tớ không muốn kết giao với bạn trai.” Vũ Dung miệng là nói vậy, trong lòng lại nghĩ, cô căn bản không có cơ hội, cũng không có tư cách đi làm quen bạn trai.
“Đừng khẳng định thế! Trước lạ sau quen có gì đâu?” Chu Thục Quyên đối với tình trạng bảo trì độc thân của cô bạn, thấy mình có chút trách nhiệm!
“Không cần, thật sự.” Vũ Dung vẫn phản đối.
Mặc kệ Vũ Dung có duy trì khoảng cách với bạn nam thế nào, vẫn luôn có mấy tên đặc biệt không chịu hết hy vọng, Lưu Nghị Châu chính là một trong số đó. Anh là học trưởng nhóm điện cơ, giỏi giang tất nhiên không cần phải nói, hơn nữa có một lòng bền bỉ không ngừng.
Phương thức theo đuổi của anh cũng không giống người thường. Ngoại trừ hoa tươi, điện thoại, mời đi chơi, anh còn có thể viết thư cho cô, một anh chàng học điện, lại có được tâm hồn thi nhân, Vũ Dung không thể không kính trọng anh vài phần.
Rốt cục, một ngày vào năm thứ hai đại học, dưới sự cầu xin đau khổ của anh, cô đáp ứng cùng anh đi xem phim.
“Được rồi! Đi xem cũng vui.” Cô gật đầu nói.
“Thật ? Em vừa mới nói là được đúng không?” Lưu Nghị Châu mở to đôi mắt hỏi.
Vũ Dung mỉm cười, lại gật đầu. Tuy thời gian anh mời là buổi tối thứ sáu, nhưng phim chỉ chiếu từ sáu giờ đến tám giờ, cô vẫn còn kịp đi tới chỗ Tất Duy Lân.
“Thật tốt quá!” Lưu Nghị Châu cơ hồ muốn nhảy dựng lên hoan hô.
“Đến lúc đó gặp.” Vũ Dung nói lời từ biệt, trở về ký túc xá.
Sâu trong nội tâm cô, cô sớm hiểu được điều đó không có khả năng đem lại kết quả gì …… Thời thanh xuân của cô, cô thật sự rất muốn nếm thử cái có tên là hẹn hò, cái có tên tình yêu trong sáng? Đây chính là giấc mộng nho nhỏ của cô gái mười chín tuổi, thần vận mệnh hẳn là không nỡ tay hủy nó đi chứ?
Giữa trưa, các bạn cùng phòng trong kí túc xá đều ra ngoài, Vũ Dung mời Chu Thục Quyên đến một nơi để uống trà.
Cô đem chuyện hẹn hò nói cho Chu Thục Quyên, Chu Thục Quyên lập tức tán thành,“Vũ Dung, cậu rốt cục đã thông suốt, tớ cứ nghĩ cậu lại muốn xuất gia làm ni cô cơ!”
Vũ Dung mỉm cười nhợt nhạt,“Chỉ là xem phim thôi mà.”
“Đây là một bước nhỏ của người khác, nhưng lại là bước nhảy vọt của cậu đấy!”
Vũ Dung thấy cô nói có đạo lý, liền gật gật đầu, đưa Chu Thục Quyên về, cô lại hỏi: “Kể chuyện cậu và từng Minh Huy học trưởng đi!”
“Anh ấy đối với tớ vẫn tốt lắm!” Chu Thục Quyên ngọt ngào cười nói.
“Vậy cậu đối với anh thế nào?” Vũ Dung thích nghe chuyện bọn họ, bởi vì điều này làm cho cô cảm thấy nhân gian vẫn còn có hi vọng .
“Đương nhiên cũng tốt lắm! Nhưng mà……” Chu Thục Quyên tươi cười lập tức lại hóa thành sầu khổ, “Anh ấy đang đi nghiên cứu, công việc bề bộn, không có thời gian với tớ.”
“Sao? Áp lực rất lớn à?” Vũ Dung nhấp ẩm một ngụm trà hoa lài.
“ừ! Anh nói phải xem một đống sách lớn, tiêu hóa còn chả kịp! Đã thế quan trọng nhất là, có tên siêu cấp vô địch thiên tài ở lớp học bọn họ, cho nên ông thầy cũng bắt họ làm theo yêu cầu giống hắn!”
“Chà!” Vũ Dung đã muốn mơ hồ đã đoán ra đó là ai .
“Người đó chính là Tất Duy Lân cậu cũng biết , Minh Huy nói học trưởng ở đại học đều xếp thứ nhất, sau khi đi nghiên cứu, lại hoàn toàn chuyên chú vào việc học, ngay cả đám nữ sinh trước kia hay quấn quít lấy anh, anh cũng không quản nữa, quả thực như thể là cuộc sống của một Liễu Hạ Huệ vậy. (Ông Liễu Hạ Huệ này chắc ít người không biết, nói chung là ông này trong sáng, thanh đạm, không ham nữ sắc) Tớ cảm thấy rất khó mà tưởng tượng à! Hơn một năm trước tớ còn nhìn thấy anh ấy ở trên giường với một cô gái. Không nghĩ tới trong khoảng thời gian này, Tất học trưởng cải biến nhiều như vậy.” Chu Thục Quyên giờ đã không còn cảm giác với Tất Duy Lân, nhưng vẫn cảm thấy anh thực kì lạ.
“Không hiểu được là vì sao?” Vũ Dung thấp giọng hỏi, như là đang hỏi chính mình.
“Minh Huy nói có thể là anh ấy muốn kế thừa gia nghiệp! Cậu biết không? Tất học trưởng là con riêng đấy. Mẹ anh là vợ bé, sinh Tất học trưởng không lâu thì mất, ba anh ấy đem anh ấy mang về Tất gia, để cho anh trở thành đứa con duy nhất của Tất gia; Nhưng Tất phu nhân, con gái bà ta đều gây khó dễ với anh. Xa lánh anh, cho nên anh phải đặc biệt nỗ lực phấn đấu, muốn có biểu hiện tốt giành được sự tín nhiệm của ba, sau này anh mới có thể lên làm người thừa kế được!”
“Thật à?” Vũ Dung nhất thời khó mà tin được chuyện này.
“Không lừa cậu đâu, đây đều là chuyện Minh Huy nói cho tớ biết. A! Tớ hiểu được, khó trách Tất học trưởng lại ở một mình bên ngoài, Minh Huy nói anh từ khi học đại học tới nay, luôn là một thân một mình, rất ít về Tất gia, đại khái là anh không muốn nhìn thấy những người đó!”
Vũ Dung bắt đầu chậm rãi hiểu ra, hóa ra sau lưng con người cao lớn, lạnh lùng lại còn có một nguyên nhân như vậy ……
“Tớ cảm thấy chân tướng Tất học trưởng cứ như siêu sao vậy, mỗi ngày đều đi học bằng xe thể thao màu đen, không phải ở phòng nghiên cứu, thì ở thư viện, không thì trở về nhà riêng, thế mà anh không điên nhỉ?” Chu Thục Quyên hỏi thật sự rất hồn nhiên, nhưng cũng có cái đúng.
Vũ Dung cố làm cho giọng nói bình thường,“Có lẽ anh ta đang chuyên tâm vào việc học đấy!”
Chu Thục Quyên nhún vai, “Minh Huy còn nói, Tất học trưởng là chòm sao bò cạp, không có việc gì thì tuyệt đối đừng trêu chọc anh ấy, bởi vì một khi tức giận, ai cũng không thể chịu nổi! Hơn nữa, anh ấy có nhóm máu AB, mẫu người đa tính cách, đủ khủng bố chưa! May là lúc trước tớ chỉ nhất thời thần tượng với anh ta, tớ nghĩ, tớ căn bản không thích hợp với một người đáng sợ như vậy, tớ thích hợp với Minh Huy hơn.”
Chu Thục Quyên như là âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phát hiện sắc mặt Vũ Dung biến trắng xanh.
“Chà! Trà này pha ngon thế.” Chu Thục Quyên nói được mấy câu, lại cầm lấy chén trà uống.
Ngẩng đầu, cô thấy sắc mặt Vũ Dung không tốt ,“Cậu làm sao vậy?”
“Có chút choáng váng đầu mà thôi.” Vũ Dung tìm cái lấy cớ nói.
“Chúng ta không nói chuyện Tất học trưởng nữa, nghĩ đến anh ta mà cảm thấy hơi sợ. Nói tới Lưu Nghị Châu đi! Anh viết thư cho cậu, cho tớ xem được không.”
“Được!” Vũ Dung đáp như vô lực.
Cô kéo từ ngăn tủ ra tờ giấy viết thư, tuyệt không giữ lại đưa hết cho Chu Thục Quyên, bởi vì cô rất rõ ràng, bức thư này cô kiểu gì chả tiêu hủy ……
※ ※ ※
Đến buổi tối thứ Sáu, Triệu Vũ Dung đi qua đi lại trong ký túc xá, thiếu chút nữa là gọi điện cho Lưu Nghị Châu hủy bỏ lần hẹn hò này rồi, bởi vì những lời Thục Quyên nói với cô thật sự làm cô rất lo sợ. Nếu như bị Tất Duy Lân biết chuyện hẹn hò của cô, có trời mới biết anh ta sẽ phản ứng thế nào?
Hay là thôi đi! Cô quyết định buông tay cho tâm nguyện nho nhỏ lần này! Nhưng hành động của cô quá chậm, Lưu Nghị Châu đã hưng phấn tới mức đến sớm nửa giờ, đứng dưới cửa chờ sẵn, không thể không ra.
Hai người đi vào rạp Tây Môn Đinh Quốc, Lưu Nghị Châu tìm vị trí cho cô trước, rồi nói :“Em ngồi ở đây chờ anh một chút, anh đi mua đồ uống.” Anh tận tình chăm sóc, rất chu đáo, Vũ Dung cố giữ nội tâm bất an, mỉm cười gật đầu.
Không có việc gì, cô nói với chính mình một lần nữa, chẳng qua là xem một bộ phim mà thôi, cô lại không làm chuyện xấu gì, hà tất phải sợ như vậy? Nhưng mà, trong lòng cô vẫn còn một chút mơ hồ sợ hãi.
Một lát sau, khi ngọn đèn trong rạp chiếu tắt đi, trên màn ảnh bắt đầu chiếu phim, Lưu Nghị Châu vẫn chưa trở về. Bên trái Vũ Dung tự nhiên có một người ngồi xuống, mới đầu cô không để ý. Nhưng mà người nọ lại đột nhiên vươn tay, cầm tay trái của cô.
Cô kinh ngạc cơ hồ kêu ra tiếng đến, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô,“Im nào.”
Giọng nói này…… giọng nói này chẳng lẽ là…… anh? Vũ Dung thấy lành lạnh sau lưng, không thể tin vào chính tai mình, nhưng mà cảm giác của ngón tay kia truyền đến nhiệt độ của cơ thể anh ta, xác thực quả thật chính là Tất Duy Lân buổi tối thứ sáu!
Sao anh lại biết hành tung của cô, sao anh lại đến nơi này? Sao anh lại không chịu buông tha cho cô?
Vũ Dung đang trong lúc bối rối, Lưu Nghị Châu đã trở lại, đưa cho cô một ly chocolate nóng.
“Uống đi! Có thể thân thể sẽ ấm áp lên đấy, nơi này gió mạnh quá.” Lưu Nghị Châu ngồi xuống bên phải cô. (Cam: Khổ thân anh Nghị Châu)
“Cám ơn.” Giọng Vũ Dung mơ hồ không nghe thấy.
Phim bắt đầu chiếu, đây là một bộ phim lãng mạn, phù hợp cho lễ tình nhân nhất, bởi vậy người xem phim hầu như là đôi uyên ương. Cảnh trong phim rất đẹp, cảm giác hẹn hò cũng vui lắm, Vũ Dung uống một ngụm chocolate nóng, đẵng nhẽ phải có tư vị ngọt ngào, nhưng cô lại chỉ cảm thấy vô cùng chua sót.
Đơn giản là trong bóng tối, tay Tất Duy Lân vẫn dùng sức nắm lấy tay cô, thủy chung không chịu buông ra.
Màn cuối cùng trong phim là một cái kết cục hạnh phúc, người xem đều phát ra tiếng tán thưởng thỏa mãn, sau đó đứng lên rời rạp hát.
“Hay nhỉ?” Lưu Nghị Châu mỉm cười hỏi.
“Vâng,“Cô chỉ có thể phát ra giọng nói mỏng manh.
Bởi vì dòng người đông khó có thể đi lại, Lưu Nghị Châu kéo tay phải của cô, nửa ngượng ngùng, nửa nói giỡn:“Chớ có để lạc nha!”
Nhưng dù đám người chật chội thế nào, Vũ Dung vẫn bị tách khỏi Lưu Nghị Châu. Bởi vì tay trái của cô bị Tất Duy Lân gắt gao cầm, anh giữ bả vai cô, dùng lực lôi kéo, đã mang cô đi theo hướng khác.
“Vũ Dung? Vũ Dung?” Lưu Nghị Châu trong lúc hỗn loạn tuột tay cô, hoảng hốt tìm bóng dáng Vũ Dung.
Nhưng, anh vĩnh viễn cũng không tìm được……
※ ※ ※
Ra khỏi rạp chiếu phim, Tất Duy Lân không nói một tiếng lôi kéo Vũ Dung, trực tiếp đi về bãi đỗ xe.
Chỉ có thể dùng từ “Quăng” để miêu tả khi anh hất mạnh cô vào trong xe, sau đó cũng tự động ngồi lên xe, dùng sức đóng cửa, tạo ra tiếng vang lớn.
Vũ Dung biết nên duy trì trầm mặc, đừng để chọc giận anh. Cô lén lút hít sâu một cái, liều mạng trấn an mình không cần sợ hãi, đừng lo lắng quá, nhưng hai tay cô nhịn không được bắt đầu run run.
Cảnh đêm ở ngoài cửa vυ"t qua, tốc độ Tất Duy Lân lái xe thật kinh người, cho tận đến khi xe đến tòa nhà lớn, ngừng trước cửa, Vũ Dung mới dám thở ra một hơi dài.
Tất Duy Lân không lập tức xuống xe, hai mắt vẫn nhìn tay lái, như là đang khống chế cơn tức giận, nhưng lại không làm được. Vũ Dung đoán không ra anh muốn giải quyết thế nào, nhưng cô có dự cảm rất kinh khủng.
Cuối cùng, anh gõ tay lái, phát ra tiếng vang kinh hồn, Vũ Dung sợ tới mức so bả vai, thiếu chút nữa là nhảy lên như con thỏ sắp chết.
“Đáng giận!” Anh cắn răng mắng một tiếng.
Anh trừng mắt nhìn cô một cái, đi xuống xe, vòng sang mở cửa xe cầm lấy tay phải của cô, lực lớn tới mức sắp bẻ gãy tay cô. Anh thô lỗ giúp cô đi vào thang máy, lên thẳng tầng 13, sau đó ôm lấy cô, trực tiếp bước vào phòng ngủ, để cô lên chiếc giường ngủ rộng lớn.
Vũ Dung cảm thấy đầu choáng váng, giãy dụa muốn đứng lên thì lại thấy Tất Duy Lân lấy một chiếc dây từ tủ quần áo ra, thần sắc ác liệt, không biết muốn làm cái gì.
“Anh…… anh muốn thế nào?” Cô không khỏi mở miệng hỏi.
“Là em không nghe lời, tôi không thể không phạt em.” Anh chậm rãi đến gần bên giường.
Cô lùi bước một chút, thử giải thích,“Tôi chỉ là…… đi xem phim với bạn, xem xong rồi về …… Tôi vẫn sẽ đến đây mà”
Anh âm trầm trên mặt hiện lên chữ nguy hiểm,“Em muốn tôi chạm vào tay người đã bị người khác chạm qua? Hôn môi người khác đã hôn qua?”
“Tôi với anh không phải loại quan hệ này!” Cô vội vàng biện bạch.
“Rất nhanh sẽ thế thôi!” Anh hét lớn.
Vũ Dung bắt đầu cảm thấy oán giận, nhịn không được phản bác:“Cho dù là thế thì sao nào? Tôi cùng lắm cũng chỉ là người đàn bà hôm thứ sáu của anh; thời gian khác, tôi nghĩ tôi muốn ở một chỗ với ai thì sẽ ở với người đó!”
Anh không trả lời ngay, chỉ tiến đến ngăn chặn thân thể cô, bắt đầu cột hai tay cô vào đầu giường, làm cô cô không thể nhúc nhích.
“Buông! Anh điên rồi có phải không?” Vũ Dung không thể tin được anh ta sẽ làm ra loại sự tình này, tuy rằng anh lấy anh nude uy hϊếp cô bắt cô lên giường với anh, nhưng anh chưa bao giờ từng có hành vi đáng sợ như thế.
Anh thối lui một chút, thân thủ cởi chiếc áo sơ mi đen ra,“Em là của tôi, thứ Sáu cũng vậy, mà thời gian khác cũng thế.”
“Vì sao? Vì sao anh lại muốn khống chế tôi như vậy?”.
“Có một số thứ tôi không bao giờ chia sẻ với ai khác, bao gồm quyền lực, thanh danh và đàn bà.”
Nhìn hai mắt anh điên cuồng, Vũ Dung hiểu được anh đang nói thật, điều này làm cô cảm thấy vô cùng khủng hoảng!
Anh tắt đèn, trong bóng đêm sờ soạng thân thể cô, động tác của anh vẫn nhiệt tình như trước, nhưng đêm nay lại còn thêm kịch liệt, cuồng loạn, như thể phải vét sạch người cô, phải sở hữu cô hoàn toàn.
“Buông…… Buông……” Hai tay Vũ Dung bị cố định ở bên giường, chỉ có thể kinh hoảng kêu.
Anh hừ lạnh một tiếng, hai tay lại ở trên người cô tạo ra lửa,“Là em làm cho tôi thành vậy, để có toàn bộ em, tôi sẽ không tiếc nhốt em tại đây trong gian phòng này, nếu em dám can đảm lại đi trêu chọc nhưng tên khác, thì xử phạt không chỉ là thế này thôi đâu!”
Thân thể của cô rung rung, chỉ có thể bám lấy anh tùy anh va chạm, trêu chọc, thăm dò, cô đã hiểu được từ lâu chống cự là dư thừa .
“Đừng…… đừng như vậy……” Cô vẫn là nhịn không được cầu xin, bởi vì anh đang liếʍ hôn chỗ mẫn cảm nhất của cô.
“Tôi muốn như vậy, tôi muốn em và tôi cùng phát điên mới cam tâm!”
Anh đối với nhược điểm của cô quá quen thuộc, dễ dàng khiến cho cô toàn thân vì du͙© vọиɠ mà run rẩy. Anh cố ý diễn màn dạo đầu thật dài, Vũ Dung đắm chìm trong vô số cơn lốc xoáy khêu gợi, cơ hồ muốn ngất đi, cho tận đến khi anh cũng không thể chịu nổi tra tấn như vậy nữa, mới tiến vào cơ thể cô, để cho hai người được tạm thời giải thoát.
“Nói, nói em là của tôi!”
“Tôi…… Tôi không phải của bất cứ ai ……” Bất chấp ý loạn tình mê, cô vẫn quật cường.
“Tôi sẽ cho em nhớ kỹ chính mình là ai !” Anh cố ý tra tấn cô, đùa cô, không cho cô thỏa mãn, cũng không quên cho cô ân cần, anh rất giỏi trong việc đùa giỡn thế này.
Vũ Dung cắn chặt môi dưới, cơ hồ sắp mở miệng cầu anh, nhưng cô chỉ có thể phát ra tiếng nức nở, như là một con mèo nhỏ bị nguy mà bất lực.
Anh nhìn cô yếu ớt, trong lòng cũng bị mềm hoá. Bàn tay to sờ lên đôi môi đỏ mọng, đem ngón cái chọc vào miệng cô làm cho cô ngậm nó,“Đứa ngốc, em vẫn không đáng yêu như vậy……” Nói xong, anh nói to hơn, một lần lại một lần xâm chiếm vùng ấm áp xinh đẹp của cô, hai người càng ngày càng mạnh mẽ chuyển động mong đến ngưỡng giải thoát.
Một giây đạt tới cao trào, Vũ Dung không tự giác cắn chặt ngón tay cái của anh, toàn thân thoáng chốc đều cứng ngắc, đây là điều gì mà làm người ta vừa khó nhịn lại vừa chờ mong chấm dứt, cô cơ hồ cảm thấy cảm giác ngọt ngào nhưng có chút đắng đắng. Vũ Dung nghĩ, đây là trừng phạt đêm nay của anh ta! Chắc thế là đủ! Vì thế, cô thử muốn tránh xa một chút.
“Đừng nhúc nhích,“Anh còn chưa muốn rời khỏi, tiếp tục đân vào chỗ mềm mại bên trong,“Em là của tôi, thân thể của em nói cho tôi……” Anh thở hổn hển nói bên tai cô.
Cô không còn lời nào để nói, chờ anh cởi bỏ trói buộc hai tay cô xong, cô xoay người đưa lưng về phía anh, cả người như là sắp tan ra, thầm muốn chìm vào mộng đẹp khôn cùng.
Nhưng anh lại nhét cô vào trong lòng từ phía sau, thấp giọng cảnh cáo:“Mệt mỏi phải không? Còn sớm lắm! Đêm nay em đừng có mong được ngủ.”
Anh nói được thì làm được, đêm đó, anh muốn cô suốt một đêm, đây là phương thức trừng phạt của anh.
Mỗi khi cô nhịn không được nhắm mắt lại, hô hấp dần dần vững vàng, anh sẽ lại cố ý đυ.ng chạm nơi mẫn cảm của cô, làm cô không thể không tỉnh táo lại, đối mặt với một màn đấu tranh ngọt ngào.
“Tôi còn muốn em……” Anh hôn dọc sống lưng cô.
Vũ Dung còn đang nửa mộng nửa tỉnh, vô lực phản kháng, cũng vô lực phản ứng, chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt tình phát ra kháng nghị mỏng manh,“Đừng…… Đừng như vậy…… tôi mệt lắm……”
“Là tự em chuốc lấy thôi.” Anh nói lãnh khốc vô cùng, lại dùng động tác nóng bỏng hai tay vẽ ra vòng tròn, như chế tạo ra dòng điện trên người cô.
“Cầu xin anh……” Vũ Dung không tự kìm hãm được vặn vẹo thân mình, cô sắp bị nóng bỏng rồi.
“Về sau còn dám không nghe lời nữa không?” Anh khẽ cắn của cô vành tai.
“Không dám ……” Một lần là đủ rồi, cô không muốn lặp lại cái cảm giác hoảng sợ ở rạp chiếu phim.
“Ngoan.” Anh chiếm được đáp án mong muốn, vẫn không chịu buông tha cho tra tấn trong đầu cô.
Đúng vậy, anh luôn lấy chinh phục cô làm vui, mỗi khi cảm giác được cô bị hòa tan, anh sẽ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, mà khi tiếng vọng kia vang lên ở bên tai cô, cô tưởng mình nghe thấy tiếng ác ma triệu hồi……
Từ đó về sau. Vũ Dung hoàn toàn ngoan ngoãn, cô gặp nam sinh không đổi sắc mặt, chính vì vậy cô có danh hiệu ” Băng sơn mỹ nhân “, ngay học sinh bình thường cũng không dám tiếp cận cô.
Cô không thể không cô độc, không thể không lãnh đạm, chỉ vì có người giám thị cô, không có lúc nào là không soi xét, có mặt khắp nơi.
Cứ như vậy, xuân đi thu đến, chín năm trôi qua. Tất Duy Lân làm xong nghiên cứu ở sở, kết thúc hai năm thử việc, anh vào công ty nhà, mặc dù mới ba mươi tuổi, nhưng anh đã nhậm chức vị tổng giám đốc, thực tế là người lãnh đạo, quả là nhân tài.
Còn Vũ Dung đâu? Cô học xong nghề giáo, thông qua cuộc thi, tiến vào bộ giáo dục đảm nhiệm công chức, chuyên nghiệp mà công việc hiệu quả, sự tập trung làm cho cô nhanh chóng lên chức tổ trưởng, hai mươi bảy tuổi tổ trưởng nữ, đây là chuyện chưa bao giờ có.
Mặt ngoài, cô cùng đồng sự không lằng nhằng, đúng giờ đi làm, tâm lực cống hiến hết vào công việc, nhưng hàng tháng cô đều phải đến khoa phụ sản một lần, kiểm tra có mang thai không, rồi lấy thuốc tránh thai cho một tháng.
Còn nữa, mỗi buổi tối thứ sáu, cô đều đi vắng, đối mặt với nghi vấn của đồng sự, cô chỉ nói,“Em đi học nấu nướng.”
Cô không có nói sai, cô thật sự đi học nấu nướng, nhưng trước chín giờ một chút, cô đi thẳng vào khách sạn, theo thói, chờ đợi Tất Duy Lân về.
Anh vẫn không giảm nhiệt tình với cô, mỗi lần tắt đèn xong, trong bóng đêm anh tận tình cùng cô triền miên, chưa bao giờ cho cô ngủ quá nhiều. Có khi làm cô cảm thấy, trong bóng đêm anh căn bản là hai người. Cho dù ngẫu nhiên thời gian đến cô đang “bị”, anh vẫn phải hôn cô cho đủ, sờ cho đủ, xong xuôi mới ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Bất quá, sáng tám giờ thứ bảy, anh sẽ không xuất hiện.
Có khi, cô sẽ tỉnh lại trước tám giờ, một người nằm ở trên giường, bởi vì thân thể toan đau mà không thể nhúc nhích, cứ như vậy yên lặng nhìn anh mặc quần áo. Gọi điện thoại, nhưng hai người cũng không nói chuyện với nhau, giống như người xa lạ. Nhiều nhất anh cũng chỉ là bỏ lại một câu:“Thứ Sáu tuần sau gặp.”
Khi anh đi công tác, vẫn muốn cô ở lại đây, máy tính cùng máy chụp, trăm ngàn hình ảnh của cô, dù anh có ở một nơi khác vẫn nằm trong tay anh.
Anh chính là gần như biếи ŧɦái khống chế cô, nhưng anh chỉ cần đêm thứ Sáu.
Mà nay, trên báo không ngừng đăng tin tức anh muốn kết hôn, đây là đám hỏi hai gia tộc, hai công ty lớn, có sức ảnh hưởng lớn vậy đương nhiên là tâm điểm của vạn người.
Nhìn báo viết, Vũ Dung lần đầu tiên vì chính mình muốn đứng lên. Hai mươi bảy tuổi, có lẽ nhân sinh của cô nên chuyển từ thứ sáu hắc ám đó sang một nơi khác thôi ……
※ ※ ※
“Cạch!”
Cửa bị mở ra, rồi đóng lại. Vũ Dung nằm trên giường lập tức bừng tỉnh, đúng lúc đồng hồ báo thức vang lên, mười hai giờ. Hóa ra cô mới ngủ có một giờ, nhưng lại năm mơ tới nhiều như vậy…… Đây là cái gọi là cảm giác trước khi ly biệt sao?
Tất Duy Lân cước bộ bước vào phòng ngủ, trong bóng tối, cô có thể nghe thấy tiếng anh cởϊ qυầи áo sau đó, anh một câu cũng không nói nằm đến bên người cô.
Anh vươn tay, lập tức cởϊ áσ ngủ trên người cô, dụng ý vô cùng rõ ràng, mặc kệ cô đợi bao lâu, mặc kệ cô có đang ngủ hay không, tóm lại, anh muốn cô!
Cô ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ khác, đó là điều cô luôn luôn không có tư cách hỏi.
Nhưng, lần này cô lại mở miệng nói:“Chờ một chút.”
Anh dừng động tác, cô rất ít khi nói chuyện ở thời điểm này, trừ phi đó là chuyện trọng yếu.
Cô hít sâu trước, cố lấy dũng khí,“Trước khi bắt đầu, tôi nghĩ…… nên cho anh biết một việc, chúng ta …… phải kết thúc thôi.”
“Em nói cái gì?” Anh nheo lại mắt, hoài nghi chính mình sở nghe được .
“Chúng ta như vậy cũng không phải biện pháp…… Thẳng ra mà nói…… Tôi muốn đi xem mắt , là ta đồng sự tôi giới thiệu , đối phương tốt lắm…… Rất thành ý, hơn nữa…… Tuổi tôi cũng không nhỏ , tôi…… Tôi muốn…… có một gia đình của riêng mình.” Cô không biết luyện tập bao nhiêu lần, mới có thể thuận lợi nói ra những lời này.
Anh trầm mặc một lát, Vũ Dung cơ hồ nghĩ anh muốn phát hỏa .
“Em dựa vào cái gì lại nghĩ tôi sẽ thả em đi?
“Tôi biết anh sắp kết hôn , đến lúc đó…… Sao còn có thể duy trì…… quan hệ như vậy? Chúng ta nên kết thúc, rồi đi trên …… con đường của riêng mình mới phải.”
Anh lại trầm mặc, lần này lâu hơn, càng làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông,“Em đã quyết định chuyện này lâu rồi phải không?”
“Tôi ……” Cô nhất thời lặng tiếng, không dám trực tiếp trả lời,“Tôi biết năm đó…… là tôi trêu chọc anh, nhưng qua nhiều năm như vậy, anh trả thù còn chưa đủ sao? Tôi…… tôi thật sự mệt mỏi.”
“Mệt mỏi? Hay chính là chán ghét nhỉ?” Ngữ khí anh nói luôn có vẻ châm chọc,“Tôi biết. Kỳ thật tôi cũng đang muốn tìm cơ hội nói với em, chúng ta nên kết thúc.”
“Thật?” Giọng nói của cô không tự giác toát ra vẻ vui sướиɠ, rồi cô lập tức cảm giác được hai vai của cô bị anh nắm chặt.
“Sao thế? Em rất vui phải không?” Anh cực kỳ không vừa lòng!
Cô không dám trả lời, e sợ chọc giận anh, “Tự do” có khả năng sẽ bị hủy.
“Đã là lần cuối cùng, vậy thì, để cho tôi lưu lại cái gì đó đặc biệt đi!” Anh cúi đầu, trừng phạt đôi môi hé mở của cô. Vũ Dung nhắm mắt lại, thừa nhận nụ hôn nóng rực, cô không phải không động tình, đây đã là lần cuối, cô không thể phủ nhận với chính mình, anh luôn có khả năng làm cô trở nên không giống bản thân mình.
Anh cúi đầu xuống, lướt lên thân thể mềm mại, thô lỗ đưa tay vào áo ngủ cô, rồi triền miên dịu dàng vỗ về chơi đùa thân thể của cô, làm cho cô giống như hỏa thiêu, có lúc lại lạnh lẽo, cái lạnh nóng lần lượt thay đổi.
“Tốt hơn hồi thiếu nữ, nhưng vẫn hay phát run.” Anh một bên đùa cợt cô, một bên chậm rãi tiến vào cô.
Cô giống như xưa lui lui tới tới, cắn chặt môi dưới, không để mình tiết lộ tình cảm.
Anh lại ra lệnh :“Hô lên đi, đây là lần cuối cùng, hô lên cho tôi nghe đi!”
Cô lắc lắc đầu, lại lập tức làm cho anh phát hỏa, lực bên hông tăng mạnh, anh xâm nhập tra tấn cô, nhất định phải làm cho cô kề cận điên cuồng.
Cô rốt cục buông tay, móng tay cào lấy lưng anh,“Đừng ……”
“Tôi muốn, tôi muốn nghe, nghe tiếng em không thể khống chế được ……” Mồ hôi anh ẩm ướt, thân thể bao trùm thân thể mềm mại của cô, nhưng sự mềm mại của cô cũng ôm trọn lấy thứ cứng rắn của anh.
“Vì sao…… luôn…… Không buông tha tôi?” Giọng của cô phát ra, nhưng ngay lập tức cô cắn đầu vai anh nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ.
“Vì sao? Tôi cũng muốn biết, vì sao tôi lại muốn em?” Trong giọng nói của anh cất giấu áp lực gì đó.
Anh đem áp lực hóa thành động tác, không ngừng xâm chiếm thân thể của cô, sau lần nữa anh tiến vào, Vũ Dung cơ hồ sắp hôn mê.
Cô nhịn không được nhẹ giọng cầu xin tha thứ,“Đừng như vậy, dừng lại. Dừng lại.”
“Em sẽ không muốn ta ngừng , nói, nói em muốn ta tiếp tục!” Anh cưỡng bức cô.
Kɧoáı ©ảʍ quá độ vọt tới trong đầu, Vũ Dung đã quên chính mình là ai,“Cầu anh ……”
“Cầu anh cái gì?”
“Cầu anh …… Làm cho nó chấm dứt……”
Không chịu nổi quá nhiều kí©ɧ ŧìиɧ, Vũ Dung thật sự đã hôn mê.
※ ※ ※
Sáng sớm Thứ Bảy Vũ Dung vẫn như thường tỉnh lại, có thể Tất Duy Lân đã không còn ở trong phòng, tình cảnh này vẫn giống nhau trong chín năm nay, chuyện tối qua như một cảnh trong mơ vậy.
Nhưng khi cô quay người lại, thấy đầu giường có tờ giấy ghi chép, mặt trên viết: Thứ Sáu tuần sau, cô không cần đến đây.
Bên cạnh còn có hé ra tờ chi phiếu, ô chữ còn chỗ trống, tùy cô muốn điền bao nhiêu.
Vũ Dung đứng lên, tắm rửa trong phòng tắm, hồi tưởng tất cả về chín năm qua, chính cô cũng không dám tin, thế nhưng nó lại có thể dễ dàng chấm dứt như vậy.
Cô xé nát tờ giấy cùng chi phiếu, quăng vào thùng rác, sau đó lấy chìa khóa trong chiếc ví da, cũng định quăng tiến thùng rác. Động tác đơn giản, đã giải quyết xong tất cả điều phức tạp trong chín năm.
Cô thay quần áo, mặc chỉnh tề, đi ra khỏi phòng ngủ, cô quay đầu nhìn thoáng qua, không biết vì sao, cô lại cảm thấy có chút mất mát, giống như rời bỏ cuộc sống chín năm, cũng rời bỏ một bộ phận trong mình.
Nhưng, cô nói với chính mình, đây chỉ là tạm thời, tuyệt đối tuyệt đối là tạm thời. Mặt khác con đường mới chắc chắn sẽ thích hợp với cô! Vì thế, cô xoay người rời đi, không cho mình quay đầu lần nữa.