Chương 41: Giả Danh 7

Y nhấc hai chân nàng lên, đặt ở hai bên thắt lưng, Hàn Thần Cảnh lấy tay giữ mông, liên tiếp nện lên xuống, côn ŧᏂịŧ cực kỳ thô bạo, vừa mở hai mép môi hoa huyệt ra thì xen vào chiếm lấy cơ thể Phương Cải Duyệt. Côn ŧᏂịŧ đâm sâu vào thành thịt mềm mại, từng tiếng “phạch” tục tĩu vang lên.

Bị thuốc kí©ɧ ŧìиɧ dần ngấm, Phương Cải Duyệt sắp ngất đi vì bị đâm, cánh tay hoa vốn quấn quanh cổ Hàn Thần Phong ngày càng lỏng lẻo, thân trên của nàng không thể chịu được. Hai thiếu gia Hàn phủ không ăn ý, kẻ nhấc người nâng lưng Phương Cải Duyệt mà điên cuồng đâm.

Hai người nhìn nhau, nửa thân trên của nàng tạm thời giao cho Hàn Thần Phong, còn nửa người dưới thì bị Hàn Thần Cảnh chiếm lĩnh.

Phương Cải Duyệt dựa lưng vào người Hàn Thần Phong, mái tóc như thác nước cọ vào l*иg ngực trần của hắn, chỉ nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ tục tĩu, hai chân đột nhiên bị nhấc lên từ phía sau.

Môi hoa huyệt bị mở ra, lúc này, nàng lại bị ôm chặt eo hung hăng va chạm. Phương Cải Duyệt bị hai người kẹp ở giữa, chỉ có bộ ngực lắc lư lên xuống, hai chân run rẩy như từng đợt sóng vỗ.

Bùn nhầy tích tụ trong cơ thể cuối cùng cũng sắp sửa phun trào.

"Không làm được, a… ư… ư..."

Hai chân nàng run rẩy mãnh liệt, lỗ hoa huyệt nhỏ se khít lập tức rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cho dù bị côn ŧᏂịŧ chặn lại cũng không thể ngừng chảy.

Hàn Thần Cảnh rút côn ŧᏂịŧ ra, cả mặt đỏ bừng, thở hổn hển hỏi: "Ngươi đã uống bao nhiêu thuốc?"

Hàn Thần Phong bất đắc dĩ nói: "Ta cũng là lần đầu tiên dùng, làm sao biết sẽ lợi hại như vậy."

Tinh dầu dùng riêng sẽ có tác dụng làm ấm cơ thể, nếu kết hợp với hoa mẫu đơn tươi sẽ trở thành thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, đây là một món quà thường thấy trong ngày thành thân.



Sau khi rút ra, Hàn Thần Cảnh lại điên cuồng đâm vào, hắn hít một hơi, bên trong vẫn còn rạo rực, lực hút khiến da đầu hắn tê dại, hai mông hắn co chặt vào, sau một hồi mãnh liệt rồi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong.

Phía sau, Hàn Thần Phong buông tay ra, thay vào đó là vòng tay trước ngực. Cả người Phương Cải Duyệt mềm nhũn cuối cùng cũng gục xuống, nhưng nàng không thể đứng vững được nữa, hai chân đã xụi lơ.

Theo động tác phập phồng lên xuống của bụng dưới, hỗn hợp dịch nhầy cùng cánh hoa lần lượt phun, tạo thành những vũng nước nhỏ trên sàn nhà.

Thấy nàng kiệt sức, ba người cuộn thành một quả bóng trên sàn nhà, Hàn Thần Cảnh ngã sõng soài xuống đất, đôi tay mảnh mai của y không thể chờ đợi, vươn tới vuốt ve phần dưới mềm nhũn của nàng, hoa huyệt vẫn còn ấm.

Y nói: “Bây giờ không được, chờ một chút ..."

Phần thân dưới cộm lên của Hàn Thần Phong đặt trên mông của Phương Cải Duyệt, nhân cơ hội Hàn Thần Cảnh không chú ý mà chen qυყ đầυ vào trong.

Phương Cải Duyệt giãy giụa né tránh, nàng bám lấy vai Hàn Thần Cảnh không chịu buông ra, cố gắng để không bị kéo lại, bấu móng tay vào người y, nước mắt lưng tròng kêu cứu: “Thần Cảnh, ta không muốn hắn, ngươi nhanh giúp ta đi."

Hàn Thần Phong trực tiếp ấn mông nàng từ trên xuống, hung hăng đâm vào.

"A!"

Nàng giãy giụa cũng chỉ vô ích, côn ŧᏂịŧ khổng lồ quen thuộc quay trở lại, ngay lập tức đánh thức ký ức cơ thể nàng. Phương Cải Duyệt cảm giác được khác lạ, côn ŧᏂịŧ của hắn rõ ràng rất khác vừa nãy, giống như cái móc có thể lôi những chỗ nhạy cảm trong cơ thể ra ngoài.

Hàn Thần Cảnh bị ép ở phía dưới, mắt thấy Phương Cải Duyệt bị đâm càng lúc càng mạnh, y còn có thể cảm giác được chất lỏng dâʍ đãиɠ chảy xuống bụng dưới.