Chương 42: Giả Danh 8

"Thần Cảnh... a, Thần Cảnh, cứu ta."

Máu ở phần dưới cơ thể của Hàn Thần Cảnh cũng đang trương lên, theo nhịp điệu đập vào bắp đùi nàng.

Giống như một cánh buồm đơn độc bị đẩy vào vùng biển đầy sóng gió, hai tiếng thở hổn hển nặng nề cùng âm sắc giống nhau liên tiếp vang lên, Phương Cải Duyệt bị kẹt giữa hai cơ thể cường tráng, nàng không cách nào có thể trốn thoát.

Mãi cho đến khi cảm thấy trong bụng trào dâng, rốt cuộc mọi chuyện mới lắng lại.

Tác dụng thuốc dần hết, hai huynh đệ Hàn gia dần dần trở nên tỉnh táo sau khi được, sau khi thu dọn mớ hỗn độn dưới sàn một cách đơn giản, Hàn Thần Cảnh khoác chiếc áo choàng ngoài của mình cho Phương Cải Duyệt đang hỗn loạn. Trong khi đó, Hàn Thần Phong lặng lẽ rời đi, hắn biết lần đau khổ này là do chính hắn gây ra, thế nên vội vàng đến nhà kho để tìm thuốc giải đi kèm.

Trên đường đi, Phương Cải Duyệt co ro trong chiếc áo choàng rộng thùng thình, được Hàn Thần Cảnh ôm chặt trong lòng. Cuối cùng trở về chiếc giường mềm mại thoải mái, người hầu trong ngoài đều chăm chú nhìn, sau khi ra hiệu mới ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Một lúc sau, Hàn Thần Phong mang thuốc tới, đưa cho Hàn Thần Cảnh đang ngồi xổm bên giường, nhắc thuốc này bôi trong người, sau đó xoay người rời đi.

Hai chân bị tách ra, chiếc thìa ngọc có cán mỏng tách môi hoa huyệt sưng đỏ ra. Phương Cải Duyệt rêи ɾỉ một tiếng, dùng một chân giẫm lên cơ ngực mềm nhũn của Hàn Thần Cảnh.

Trong lúc hỗn loạn, Phương Cải Duyệt cũng biết đó là thuốc giải, thế nên kiềm nén bản năng phản kháng của mình.

Chiếc thìa ngọc liên tục ra vào, dần dần bị lớp da thịt làm ấm, sau đó lại nhúng vào lọ thuốc mỡ lạnh buốt, thử thăm dò từ mép ngoài của lỗ huyệt đến chỗ sâu nhất.



Khi Hàn Thần Cảnh bôi thuốc xong, chiếc thìa ngọc đã nhỏ giọt nước.

Một nút gỗ bóng nhẵn, rộng bằng ba ngón tay được nhét vào hoa huyệt phòng cho khi thuốc tan không bị chảy ra.

Phương Cải Duyệt lẩm bẩm nói. "Ngứa..."

Nàng vô thức vươn tay định rút nút gỗ ở dưới, nhưng lại sợ thuốc không có tác dụng, chỉ còn cách bám vào thành ghế, cắn chặt răng chịu đựng.

Không bao lâu sau, sự mát mẻ trong cơ thể dần dần được thay thế bằng hơi nóng từ từ bốc lên, nửa thân dưới không tự chủ được mà cọ cọ, chiếc nút gỗ bật ra và lăn xuống giường.

Hàn Thần Cảnh vội vàng ngăn cản, chỉ nghe y thổi phù một tiếng, hai ngón tay thon dài chặn lại lỗ hoa huyệt.

Phương Cải Duyệt thở dài một hơi, cong chân nâng đầu gối lên, hoa huyệt mυ"ŧ chặt lấy dị vật bên trong, cảm giác bàn tay mảnh khảnh so với nút gỗ nhét vào thoải mái hơn rất nhiều, nhưng Hàn Thần Cảnh chỉ một mực giữ im ngón tay ở bên trong, không chút di chuyển, Phương Cải Duyệt nhanh chóng cau mày như cũ.

Khi thuốc giải mới đưa vào, nó chỉ làm dịu cơ thể trong chốc lát, sau đó hai kɧoáı ©ảʍ ngấm vào xương tủy đối đầu nhau, khiến nàng chỉ biết nằm ngửa trên giường rêи ɾỉ.

Ngón tay vẫn chưa đủ, từ mép hoa huyệt tràn ra một ít chất lỏng sền sệt trong suốt, không biết là dịch cơ thể hay là thuốc giải.