Chương 37: Giả Danh 3

Đến nửa đêm, sau khi hôn lễ trọng đại kết thúc, Hàn Thần Cảnh mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy sau một giấc mộng say, dần dần mở mắt. Lúc này, Hàn Thần Cảnh biết mình bị anh trai lừa, y phát hiện mình bất tỉnh ở trong sân, lập tức đứng dậy, bước nhanh tới mở cánh cửa đang đóng chặt.

Những ngọn nến đỏ lung linh, những tấm lụa rực rỡ thành chồng, căn phòng tối như mực.

"Ngươi đến rồi."

Nghe thấy tiếng động ở cửa, trong giường truyền đến một âm thanh.

Hàn Thần Cảnh từng bước đi qua mớ hỗn độn trên mặt đất, y run rẩy kéo tấm màn đỏ lên. Sau khi nhìn thấy một màn bên trong, y hít sâu một hơi, thái dương nhảy dựng lên.

Thê tử mới thành thân quay lưng về phía y, nàng nằm trong vòng tay anh trai, cánh tay gầy guộc vòng qua eo không che được vùng da mỏng manh rộng lớn, những nốt đỏ lốm đốm thoắt ẩn hiện, hoa huyệt đã co thắt lại, dính đầy bọt trắng, kẹp lấy hai ngón tay Hàn Thần Phong.

Cảm thấy ánh mắt như thiêu đốt từ phía sau, Phương Cải Duyệt từ trong vòng tay Hàn Thần Phong quay đầu lại.

"Không, đừng nhìn..."

Quả nhiên, Hàn Thần Phong đã đạt được mục đích, hắn mơn trớn giữa mông Phương Cải Duyệt, đắc ý ôm nàng vào lòng.

Mặt Hàn Thần Cảnh xám như tro, bộ y phục đỏ chót trên người giống như giễu cợt. Hàn Trần Cảnh nghiến răng tức giận, lao vào đấm Hàn Thần Phong.

Phương Cải Duyệt kêu lên một tiếng, ngay lúc cú đấm tung ra, Hàn Thần Phong đã kịp nhào dậy, sau đó hắn vung tay đỡ đòn.

Phương Cải Duyệt vội vàng đứng dậy định ngăn lại, nàng hoảng loạn ôm lấy một người, ngước mắt lên thì nhận ra chính là Hàn Trần Cảnh, nàng nước mắt giàn giụa nói: “Thần… Hàn nhị thiếu gia, khi ta nhận ra đó không phải là chàng, ta đã..."



Hàn Thần Cảnh sững sờ cúi đầu, nhìn người trong lòng trần như nhộng đang áp vào người mình, nghe thấy nàng đổi cách xưng hô, y khó tin hỏi: "Sao nàng lại..."

Hàn Thần Phong tách đôi uyên ương số khổ ra, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi trân trọng nàng, ngươi sẽ không phớt lờ mà uống say đến mức không biết trời đất là gì."

Hàn Thần Cảnh bình tĩnh nhìn hắn: "Ta chỉ uống hai chén, một chén là kính trưởng lão, một chén là kính ngươi."

"Ồ, ta không ngờ tửu lượng ngươi lại kém như vậy."

Cho dù Phương Cải Duyệt có ngốc đến mấy, nàng cũng nhận ra kẻ chủ mưu là Hàn Thần Phong, ấm ức hỏi: "Ta không có ân oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại tính kế với ta?"

Giọng nàng vẫn khàn sau khi cố gắng hết sức, cả hai cùng nhìn về phía Hàn Thần Phong.

Phương Cải Duyệt đột nhiên sững sờ, hai người thực sự rất giống nhau, nhưng khi đứng cạnh nhau, nàng vẫn có thể phân biệt được.

Ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa hai người, đột nhiên nói: "Ta chưa hề thấy hai người cùng đứng với nhau... rõ ràng là khác nhau… khác nhau..."

Lần đầu tiên Phương Cải Duyệt gặp Hàn Thần Cảnh là năm năm trước, khi nàng vừa chuyển đến nơi này.

Khi còn là một thiếu niên, Hàn Thần Cảnh làm chuyện gì cũng không nghĩ đến hậu quả, mặc cho mưa tuôn thấm ướt người, nhưng hắn vẫn một mực quỳ trước cổng Hàn gia. Không biết vì sao người xung quanh đều lẳng lặng làm ngơ, khi ấy, Phương Cải Duyệt đã sai người hầu đưa dù cho hắn, Hàn Thần Cảnh quay đầu nhìn lại bóng dáng dần khuất xa.

Sau đó, khi nghe tin y bị bệnh nặng, Phương Cải Duyệt còn lo lắng không giúp được gì, kết quả chưa đến vài ngày, nàng đã được mời đến Hàn phủ làm khách.