Chương 36: Giả Danh 2

Phương Cải Duyệt vặn vẹo người, cố gắng tránh né côn ŧᏂịŧ đang muốn xâm chiếm cơ thể mình.

Tại sao vóc dáng lại giống nhau như đúc? Trong lòng nàng chợt lóe lên một tia cảm khái, cuối cùng nhớ cũng nhớ ra, nàng đã từng gặp qua hắn.

"Ngươi, ngươi là Hàn Thần Phong!"

Hàn Thần Cảnh có một người anh em sinh đôi, nhưng nàng cũng chưa thấy họ xuất hiện cùng một lúc, chỉ là một lần tình cờ gặp và được người hầu nhắc nhở.

“A!” Cơ thể mềm nhũn giãy giụa, tất cả đều vô ích, côn ŧᏂịŧ to lớn của Hàn Thần Phong cắm sâu vào lỗ nhỏ, hắn vòng tay qua eo nàng, từng chút từng chút chiếm lấy cơ thể cô, khi toàn bộ côn ŧᏂịŧ cứng ngắc cắm sâu vào trong, Phương Cải Duyệt đã bất tỉnh từ lâu.

Phương Cải Duyệt liên tục giãy giụa, hoa huyệt vừa được nếm trải hương vị ân ái nên vô cùng nhạy cảm, côn ŧᏂịŧ to lớn đút căng chặt hoa huyệt, hễ động đậy là nước sẽ tuôn như thác, chưa kể đến việc khuôn mặt hắn gần như y hệt phu quân nàng, nàng nghĩ rằng vừa nãy chỉ là một giấc mơ.

"Phu quân ta đâu? Ngươi đã làm gì chàng!" Phương Cải Duyệt dùng chút lý trí cuối cùng chất vấn Hàn Thần Phong, cho dù hắn có giống người cô yêu bao nhiêu đi chăng nữa thì hắn cũng mãi mãi không phải, hắn không giống với Hàn Thần Cảnh ngay thẳng, cả người Hàn Thần Phong chỉ toát ra một vẻ lạnh lùng độc ác.

Nhớ lại những ngày tháng sống cùng Hàn Thần Cảnh, kɧoáı ©ảʍ đột nhiên bị cắt đứt.

Hàn Thần Phong ở chỗ sâu bên trong, linh hoạt xoay người.

"Người nàng thành thân là ta."

"Không phải ngươi, là Thần Cảnh... a..." Nàng chưa nói xong, Hàn Thần Phong đã ôm lấy vai, điên cuồng đâm, hắn liên tục ma sát mạnh khiến nàng không còn tâm trí để suy nghĩ.

Tấm màn đỏ bên giường che đi hai cơ thể đang quyện vào nhau, Thần Phong đỡ eo Phương Cải Duyệt thay đổi tư thế, hắn điên cuồng đâm côn ŧᏂịŧ vào, hai bầu ngực căng tròn liên tục lắc lư qua lại.



Giống như con suối bị khoét rãnh, nước từ bên trong không ngừng tuôn chảy ra ngoài.

Sau khi một âm thanh yếu ớt vang lên, chiếc giường dần trở nên yên tĩnh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn tung tóe lên bầu ngực trắng nõn mềm mại.

Thấy Phương Cải Duyệt nức nở, Hàn Thần Phong khẽ thở dài, hắn xuống giường, thổi tắt mấy ngọn nến.

"Nàng vẫn không thể chấp nhận ta sao?"

Khuôn mặt càng trở nên mập mờ, Phương Cải Duyệt không thể phân biệt được liệu đó có phải là khuôn mặt quen thuộc trong ký ức hay không. Nàng không nhìn thẳng vào hắn, yên lặng vùi đầu vào trong chăn, rất nhanh, Hàn Thần Phong lại lao tới quấn chặt lấy nàng.

“Hắn không xảy ra chuyện gì hết, chỉ là đêm nay sẽ không tới mà thôi."

Phương Cải Duyệt rùng mình, Hàn Thần Phong ở phía sau mở mông cô ra, dọc theo làn da nhớp nháp vội vã chen vào. Lần này, cảm giác có vẻ rất khác, cơ thể nàng đã quen với kích thước lạ thường của hắn, giống như “thực tủy biết vị”. Hàn Thần Phong liên tục đâm vào hoa huyệt từ phía sau, ngay sau, nước chảy ra ngày càng nhiều, ướt sũng cả nệm phía dưới.

Côn ŧᏂịŧ thúc vào ngày càng mạnh, nước bắn tung tóe, Phương Cải Duyệt cắn răng, cố gắng không phát ra những âm thanh rêи ɾỉ.

Thần Cảnh đang ở đâu, tại sao hắn lại không đến?

Bả vai nàng bị áp mạnh vào giường, hai bờ mông trắng mềm đều bị đè nát.

Có lẽ đối phương chính là Hàn Trần Cảnh, hắn chỉ là cố tình nói đùa với nàng.

Hàn Thần Phong tinh ý nhận thấy nàng bắt đầu chủ động phục vụ mình, một người lùi về phía sau, một người đè xuống, hai người kề lưng va vào nhau như sóng biển, vô cùng thân mật.