Chương 38: Giả Danh 4

Trong Hàn Phủ, khách khứa đông đúc, sắc mặt Hàn Thần Cảnh tốt hơn nhiều so với hôm dầm mưa đó, y cố ý tìm nàng nói chuyện, nói chuyện rất vui vẻ. Kể từ đó, hai nhà thường xuyên qua lại với nhau.

Giọng nói của Hàn Thần Phong vốn khàn khàn, nhưng vào lúc này lại như sấm nổ vang: "Mưa lớn làm hỏng cổ họng của ta, bình phục được như bây giờ đã là may mắn rồi."

Sau khi ốm một trận, Hàn Thần Cảnh bỗng trở thành nhân vật chính của bữa tiệc.

Nửa năm sau, hắn cuối cùng cũng bình phục, vừa viết thư muốn gặp Phương Cải Duyệt, thì thấy em trai của mình đang hôn nàng.

Sau những âm thanh mơ hồ và những tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng liên tục từ phía sau truyền đến, thanh mai trúc mã đang tình chàng ý thϊếp, hắn lập tức bỏ chạy trong tuyệt vọng.

Từ đó về sau, Phương Cải Duyện cũng thường xuyên nhận nhầm người, tại Lễ hội đèn l*иg, trời xui đất khiến thế nào mà nàng đã vô tình nắm tay Hàn Thần Phong, nàng oán trách hắn chạy lung tung, sợ sẽ lạc mất thế nên đã nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn dẫn người vào con hẻm và ép nàng vào tường, ngậm lấy đôi môi mềm mại, lưỡi quấn chặt vào nhau, rồi từ từ mơn trớn xuống cổ.

Phương Cải Duyệt cũng không phản kháng mà mà túm chặt lấy tóc hắn thở hổn hển.

Hóa ra hai người đi xa đến như vậy, hắn chộp lấy bộ ngực mềm mại, bàn tay to liên tục xoa nắn.

Trên chiếc xe ngựa, Phương Cải Duyệt dựa vào vai hắn ngủ một giấc yên bình, trước khi rời Hàn phủ, nàng tình cờ gặp Hàn Thần Cảnh đang vội vã chạy đến.

Hai người nhìn nhau, Hàn Thần Phong cười lạnh một tiếng, vẻ mặt Hàn Thần Cảnh cũng ủ rũ nhìn hắn.



Hai người ngày càng trở nên xa cách, mãi cho đến ngày tổ chức hôn sự, Hàn Thần Phong lại nhiệt tình lo cho lễ thành thân của em trai một cách lạ thường, không ai biết rằng hắn đã may thêm một bộ y phục cưới.

Phương Cải Duyệt nhận ra rằng mình là người duy nhất không biết chuyện này, vì vậy nàng ôm trán, khụy xuống bất tỉnh.

Phương Cải Duyệt chậm rãi mở mắt ra, trời đã sáng, đập vào mắt là một màu đỏ sặc sỡ, trong phòng được treo rèm đỏ chuẩn bị cho đêm tân hôn, mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng không có dấu vết hỗn loạn tối hôm qua.

Thấy nàng đã tỉnh, thị vệ đứng ở cửa tiến lên nói: "Nhị thiếu gia nói, chờ phu nhân tỉnh lại đi tắm rửa thay quần áo."

Phương Cải Duyệt từ từ ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy phía dưới đau nhức, không biết vì sao đồ vật tối hôm qua còn sót lại đều chưa thu dọn sạch sẽ, lúc này chất lỏng lại một lần nữa tràn ra, khiến nàng chết lặng tại chỗ, ga giường ướt sũng một mảng.

Thấy dáng vẻ không thoải mái của nàng, người hầu hỏi: "Phu nhân, có chuyện gì vậy ạ?"

Phương Cải Duyệt giả vờ bình tĩnh và lắc đầu: "Không có gì, đem y phục đến đây."

Sau khi đơn giản mặc y phục vào, nàng cùng người hầu của mình đi xuyên qua dãy hành lang thẳng tắp. Suốt đường, nàng đều kẹp hai chân vào, bước từng bước nhỏ nhẹ, một phần là vì sợ nước trong hoa huyệt chảy xuống dưới, hai là sợ những thứ đó dính vào nhau, mỗi động tác đều liên quan đến nhau.

Cuối cùng cũng đến suối nước nóng, nàng cởϊ áσ choàng treo sau tấm bình phong, bước xuống nước, từ từ ngồi xuống, để hơi nóng bao bọc lấy mình, cuối cùng mới thả lỏng người.

Đương nhiên, người hầu sẽ không bận tâm đến vết tích mơ hồ lưu lại trên người nàng, mà quay người mang tới một cái khay, nói: “Phu nhân, đây là tinh dầu hoa mẫu đơn cùng bạch hương thảo, có tác dụng dưỡng ẩm da và làm ấm cơ thể." Trên tay người hầu là một chiếc lọ nhỏ, còn có vài nụ mẫu đơn đỏ tươi đặt trên khay, dường như chúng vừa mới được hái.

Phương Cải Duyệt lắc đầu nói: "Không cần, người ra ngoài trước đi."