Chương 33: : Giáo Viên Nữ Vs Nam Sinh 3

Từ Nguyên cẩn thận đứng dậy, lúng túng rời khỏi chỗ ngồi, cũng không xin phép một tiếng mà đã chạy vào phòng vệ sinh. Cậu kéo quần đến nửa đầu gối, dựa vào tường, lấy giấy lau phía dưới ướt sũng, cậu vò khăn giấy rồi ném vào bồn cầu, dứt khoát xả nước.

Mặc dù bên trong là một mớ hỗn độn, nhưng bên ngoài lớp quần hoàn toàn không thể nhìn thấy gì.

Từ Nguyên giống như trở về từ cõi chết, cậu về lại chỗ ngồi của mình, lần này, cậu ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Lâm Tư Niệm, thấy vẻ mặt vô cảm lướt qua của cô, cậu bỗng cảm thấy tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.

Trong giờ giải lao, trong lớp chỉ có Từ Nguyên tiếp tục ngồi ở chỗ cũ xem lại bài thi. Đây là chuyện hiếm thấy ở thế giới của học sinh giỏi. Từ Nguyên thường là người làm xong bài đầu tiên, huống chi bài tập lần này lại khá dễ.

Lâm Tư Niệm đi đến chỗ ngồi của cậu, mỉm cười nói: “Có vẻ như vừa rồi em đã mất tập trung và làm bài không tốt, em có cần thêm thời gian không?”

Từ Nguyên muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt xuống và nói: “Kẻ mưu mô.”

Thật nhạy cảm.

Trong mắt các học sinh bên cạnh, đây chỉ là tình cảm thân thiết, không có khoảng cách thế hệ giữa giáo viên trẻ tuổi và học trò. Nhưng đối với Từ Nguyên, cậu không thể đưa ra câu trả lời thực sự.

Khóa học thêm kết thúc, Từ Nguyên chạy về với bạn như muốn bỏ trốn, Lâm Tư Niệm lại nghĩ rằng mình đã đi quá xa, nhưng đêm đó, cô lại nhận được một tin nhắn của Từ Nguyên.

“Cô Lâm, em có thể gặp riêng cô được không?”

Khi đó, Lâm Tư Niệm đang gọi video với bạn để nói những chuyện lặt vặt. Khi nhắc đến chuyện dạy kèm với bạn, cô tình cờ thấy tin nhắn này. Lâm Tư Niệm lập tức mỉm cười, điều này đã khiến bạn cô không khỏi tò mò.

Lâm Tư nói qua loa với bạn mình một vài câu, rồi gõ:

“Được, khi nào?”



Khi Từ Nguyên nhìn thấy tin nhắn của đối phương, tim đập như trống dần dần bình tĩnh lại, cậu hẹn trước: “Ba giờ chiều mai được không?”

“Gấp vậy sao.”

Hai người ngầm đồng ý, hoàn toàn không đề cập tới nguyên nhân tại sao lại phải gặp nhau. Từ Nguyên có chút chột dạ, sợ sẽ lưu lại nhắn trong điện thoại, Lâm Tư Niệm lại là thích kiểu mập mờ trêu ghẹo như vậy, vì thế mới không vạch trần.

Khi đến giờ, Từ Nguyên đeo cặp sách gõ cửa nhà Lâm Tư Niệm. Cô vừa nhìn thấy cậu đã giật bắn mình, còn tưởng rằng Từ Nguyên đến học thêm.

Từ Nguyên lặng lẽ đi theo cô đến phòng khách, nơi có bàn ghế để học thêm. Lâm Tư Niệm có ý đồ muốn đùa giỡn, cô quay lại rồi đẩy Từ Nguyên đang đeo cặp lên bàn.

“Không nóng sao? Sao lại kéo khóa chặt như vậy?” Vừa nói, Lâm Tư Niệm vừa gấp gáp kéo khóa.

Phịch một tiếng, Từ Nguyên không chút phòng bị liền ngã ngửa xuống bàn, chiếc ghế bên cạnh bị đá xuống đất phát ra âm thanh, cậu đỏ mặt nói: "Em, để em đặt cặp sách xuống trước."

Thật không dễ dàng gì để đứng dậy trong tư thế như vậy, chiếc cặp đựng sách giáo khoa đeo sau lưng, cơ thể trở nên tê liệt. Rõ ràng Từ Nguyên là người cao hơn nhưng cậu lại chỉ trơ mắt nhìn Lâm Tư từ từ sờ mó quần áo của mình.

“Đừng vội, để cô xem em có đầy đủ đồ dùng học tập hay không.”

Ngực bị một bàn tay hơi mát lạnh bao phủ, đầṳ ѵú bị đầu ngón tay nắm chặt rồi nâng lên. Cảm giác vừa đau nhức lại vừa xấu hổ, quần áo rộng càng có nhiều không gian, ngón tay Lâm Tư Niệm linh hoạt di chuyển quanh ngực và bụng của Từ Nguyên, che gần hết bầu ngực rắn chắc.

Máu dồn xuống bụng dưới của Từ Nguyên, ngay sau đó, cậu cọ cọ vào quần áo, chậm rãi ngẩng đầu lên. Thấy vậy, Lâm Tư Niệm cũng từ từ luồn tay xuống, cách lớp vải mỏng nắm chặt lấy khúc thịt hình trụ dài.

“Chà, em mang theo một cây bút, nhưng cô không biết nó có đủ để viết không.”