Chương 32: : Giáo Viên Nữ Vs Nam Sinh 2

Cô cưỡi lên cậu, hoa huyệt mềm mại kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ điên cuồng lắc lư.

Cô đung đưa qua lại, bất kể nhẹ hay mạnh, cũng đủ để khiến Từ Nguyên một lần nữa đầu hàng, sợ còn chưa kịp bắn vào trong đã bị cô hút cạn.

Từ Nguyên phát ra một tiếng thở hổn hển trầm thấp, giống như một con thú nhỏ đang nghẹn ngào. Côn ŧᏂịŧ cứng nhắc cùng hoa huyệt mềm mại đọ sức, dứt khoát tấn công, phòng thủ rồi mới rút lui. Tấn công chính là khuấy đảo lung tung, có vẻ có chút buồn cười, cuối cùng bị áp chế, chỉ có thể phòng thủ, đây mới là cách chống chọi tốt nhất, cắn răng hy vọng đừng kết thúc quá sớm.

Cô một bên vừa chọc tức cậu, vừa cười nhạo cậu quá vội vàng: "Em trai, em còn chưa lớn đâu, không nên chọc vào chị."

Cậu vào không được, cũng không được cho vào. Sau một thời gian bị cô cưỡi trên người, sức chịu đựng của Từ Nguyên dần dần cải thiện, cậu kiềm nén được sự ngứa ngáy trong người mà không xuất tinh. Cuối cùng, người phụ nữ như thể dùng cái miệng nhỏ nuốt vào, kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ co rút kịch liệt, hai chân không tự chủ được run lên, lúc này cô mới ý thức được đây là cực khoái.

“Chị ơi, em còn chưa xuất tinh.”

Không biết là cố ý khen hay là cầu cứu mà bộ dạng háo hức lại khiến du͙© vọиɠ người phụ nữ dâng lên. Cô suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra một đôi vớ lụa mới mua, quấn lấy côn ŧᏂịŧ, xoa nắn liên tục, đặc biệt là phần chóp bóng loáng phía trên.

“A… không, không được…”

Nam sinh không chịu nổi loại tra tấn này, đôi chân dài lập tức bật lên, bụng dưới phập phồng, thở hổn hển, chỉ trong chốc lát, tất đã ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙, từng đợt từng đợt tuôn ra, rỉ xuống giữa hai chân.

Khi nào Từ Nguyên nhận ra rằng mình không thể quay lại được nữa?

Có lẽ là từ sau đêm nồng nhiệt đó, mỗi buổi sáng, sau khi thức dây, chiếc qυầи ɭóŧ của cậu đều ướt sũng, hoặc là đều chìm trong cảnh bị trói chặt tay, vừa bất lực lại vừa sung sướиɠ trêu đùa.



Hay bây giờ, dù bị chân cô giẫm lên đũng quần, cậu cũng không từ chối.

Đêm đó không phải là mơ, chính là chị gái của người thuê nhà trên lầu của anh, họ Lâm, tốt nghiệp đại học X với thành tích cao, cô được mời làm gia sư cho mấy sinh viên.

Lúc này thật quá trớ trêu, Từ Nguyên đang gian lận, cô lại cố gắng dùng chân thử cậu dưới gầm bàn. Nhưng cậu chỉ làm bài một cách bình tĩnh, khi bị giẫm lên chân cũng chỉ hít một hơi thật sâu và đồng thời lật tờ giấy thi.

Lâm Tư Niệm mỉm cười, cô ngồi đối diện các sinh viên mà hướng dẫn, đồng thời vô tình hoặc cố ý cọ xát vào chân Từ Nguyên, như thể coi cậu như một chiếc ghế nhỏ.

Tiếng thảo luận sôi nổi vang lên.

Từ Nguyên phát ra âm thanh, thu hút sự chú ý của người xung quanh, thấy cậu vì đề bài mà cau mày, lại quay đầu lại, chỉ nhỏ giọng tiếp tục thảo luận.

Lâm Tư Niệm nhận ra rằng vừa rồi đã dùng lực quá lớn, vì vậy cô lùi chân lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn cố tình chạm vào chân Từ Nguyên.

Từ Nguyên chỉ có thể tập trung vào tờ giấy thi trước mặt, cậu không hề cảm thấy rằng những câu hỏi trước mặt mình ngày càng khó, càng ngày càng khó hiểu.

Những ngón chân mềm mại liên tục kí©h thí©ɧ Từ Nguyên khiến cậu phải siết chặt phía dưới đũng quần. Cách lớp vải mỏng manh, ngón chân mơn trớn quanh đầu côn ŧᏂịŧ, giẫm nhẹ lên và chậm rãi ma sát, côn ŧᏂịŧ bị đẩy từ từ di chuyển ra khỏi qυầи ɭóŧ.

Nhịp điệu thình thịch phát ra từ dưới đũng quần, cậu nuốt tiếng rên bị bóp nghẹt vào cổ họng, sững sờ ngay tại chỗ. Giữa hai chân, cảm giác căng cứng khó chịu lan ra, trong lớp học đông đúc người, Lâm Tư Niệm vẫn thản nhiên mà dùng chân ve vãn.

Tiếng dịch máu tràn qua tai khiến cậu không thể nghe thấy tiếng những cuộc thảo luận ồn ào xung quanh.