Chương 34: : Giáo Viên Nữ Vs Nam Sinh 4

Từ Nguyên nằm ở trên bàn, trên dưới đều bị lột sạch sẽ, nửa người trên quần áo bị kéo đến ngực, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết.

“Cô Lâm.”

“Chuyện gì vậy?”

Nghe thấy tiếng sột soạt bên tai, Từ Nguyên không dám cử động, cậu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà để lộ đường cong quyến rũ của yết hầu.

“Em muốn học…”

“Em cứ nói đi?” Nói xong, cô yên lặng quan sát phía dưới đũng quần, hô hấp lên xuống thay đổi như thế nào.

Cả người Từ Nguyên bị duỗi thẳng, chỉ duy nhất côn ŧᏂịŧ bị buông lỏng, dựng đứng giữa hai chân. Sau đó, một đồ nhọn hoắt rơi vào người Từ Nguyên, một cây bút đỏ chạm vào cơ bụng, trượt dọc xuống phía dưới, một đường thẳng đến bên trong đùi.

Từ Nguyên giống như một con cừu chờ bị làm thịt, cậu nằm trên chiếc bàn dài để học thêm, trong lúc đó, côn ŧᏂịŧ không ngừng phun ra dịch nhầy ướŧ áŧ.

Cuối cùng cũng viết xong, Lâm Tư Niệm bỏ bút vào túi và nói: “Nhìn người em đi.”

Từ Nguyên thở hổn hển, bật người ngồi dậy, nhìn thấy trên người viết một câu, từ góc nhìn của cậu, một số nét chữ bị khe rãnh che khuất thế nên nhìn không rõ. Từ Nguyên cố hết sức đẩy đùi ra hai bên, côn ŧᏂịŧ phía dưới ngày càng dựng đứng ra ngoài.

Từ Nguyên thấy đũng quần đỏ bừng, những từ như côn ŧᏂịŧ, lêи đỉиɦ, xuất tinh làm sao có thể đặt thành câu được. Cậu không dám đọc kỹ, bởi vì dòng chữ bên dưới qυყ đầυ run rẩy đang rỉ ra một giọt chất lỏng màu nhạt.

“Cô, em thấy khó chịu quá.”

“Cô là giáo viên của em, cô không phải là bác sĩ, vì vậy cũng không có cách nào giúp em cả.”

“Cô có thể.” Từ Nguyên vòng tay qua eo Lâm Tư Niệm, cậu vùi đầu vào một bên cổ cô, làn da mềm mại mà cậu ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng có thể chạm vào, nét chữ phía dưới thân từ từ nóng lên, không chần chừ lâu, Từ Nguyên nhẹ nhàng chen vào giữa hai cô, giải phóng cơn thèm khát du͙© vọиɠ trong cơ thể.



Những sợi lôиɠ ʍυ quấn vào nhau, đầu ngón tay của Lâm Tư chạm vào chất lỏng nhớ nháp, côn ŧᏂịŧ của Từ Nguyên ngay lập tức có phản ứng.

“Chỗ này rỉ nước rồi sao?”

“Ưʍ.” Từ Nguyên khẽ rên lên một tiếng, ngẩng đầu tận hưởng cảm giác yên tĩnh của khoảnh khắc này.

Điều đó thực sự không tốt.

Lâm Tư Niệm suy nghĩ một chút, nhìn sợi dây mảnh ở cổ Từ Nguyên, cô nhẹ nhàng kéo ra, một đầu sợi dây màu đen gắn một mặt dây chuyền bằng ngọc bội, cảm giác ấm áp không chút lạnh lẽo.

Từ Nguyên hơi ngửa đầu ra sau, tùy ý để cô kéo ra, một giây sau, chiếc ngọc bội thường đeo trên cổ lại bị đặt trên côn ŧᏂịŧ, liên tiếp quấn quanh vài vòng dần dần siết chặt.

Từ Nguyên cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, tại sao lại muốn trói bằng cái này?

“Em không muốn chơi lâu hơn một chút sao?”

Căn phòng văng vẳng âm thanh bị đè nén của một người đàn ông, hai người bị mắc kẹt trên ghế sofa. Lâm Tư Niệm ngồi trên người Từ Nguyên, thỉnh thoảng lại có tiếng nước bắn tung tóe ở phía dưới. Từ Nguyên giao cơ thể non nớt không cần phải kiềm chế, bởi vì ngay cả khi cậu đạt cực khoái nhiều lần, cậu chỉ có thể tiếp tục kiềm nén.

Khi Lâm Tư Niệm mới nuốt được một nửa, cậu đã bị kí©h thí©ɧ đến mức muốn xuất tinh. Từ đó trở đi, dường như có vô số con sóng đẩy cậu trở lại vị trí ban đầu, không bao giờ đến được bờ bên kia, càng ngày càng dữ dội, trên trán đổ đầy mồ hôi.

“Còn bao lâu nữa.” Từ Nguyên chỉ cảm thấy mình sắp chết, túi tinh sưng tấy đau đớn, hoa huyệt ẩm ướt của cô lần lượt đè lên, kɧoáı ©ảʍ dần dần biến thành tra tấn.

“Cô còn chưa lêи đỉиɦ đâu, em di chuyển chút đi.”

Từ Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, không kịp suy nghĩ kỹ, nước mắt tràn ra từ khóe mắt càng khiến cậu trông mỏng manh hơn, nhưng từ đầu tới cuối Từ Nguyên vẫn không chịu van xin tha thứ.

Không biết vì sao, môi lưỡi quyện vào nhau, nửa thân dưới cùng nửa thân trên lộn xộn. Cuối cùng, Lâm Tư cũng đứng dậy cởi bỏ lớp trói buộc kia, Từ Nguyên cũng thở dài một hơi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc phun ra ngoài, bắn tung tóe khắp người cậu, l*иg ngực phập phồng thở gấp gáp.