Chương 21: Tiến thoái lưỡng nan

"Lần này sao đi lâu như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Lời nói yếu ớt của Vạn Sĩ Diệp khiến trong mắt Vạn Sĩ An lộ ra vẻ sợ hãi, cô phải hít sâu một hơi mới có can đảm đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Vạn Sĩ Diệp.

"Không có việc gì, chỉ đi kết hôn mà thôi."

Vừa dứt lời, cô còn khıêυ khí©h cho Mặc Sĩ Diệp nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của hai người.

A Âm rất ngạc nhiên trước sự táo bạo của Vạn Sĩ An, nhưng nàng không bao giờ nghĩ đến việc rút tay ra, để mặc Vạn Sĩ An nắm lấy.

Vạn Sĩ Diệp không nói gì, chỉ yên lặng nháy mắt với người hầu, đẩy xe lăn đến bên bàn ăn.

Vạn Sĩ An không bao giờ nói bất cứ điều gì trên bàn ăn, đó là quy tắc của gia đình, nếu những người lớn tuổi không hỏi mà cô lại nói chuyện, nhất định sẽ phải nhận trừng phạt.

Khi cha mẹ cô còn sống, bầu không khí trên bàn ăn sẽ thoải mái hơn, nhưng bây giờ chỉ có Vạn Sĩ Diệp và cô, Vạn Sĩ An chậm chạp bước đi, mãi một lúc sau mới tới ngồi xuống bên trái Vạn Sĩ Diệp.

"Cô cũng ngồi đi." Vạn Sĩ Diệp chỉ A Âm: "Ngồi đối diện An An."

Về việc Vạn Sĩ Diệp để A Âm ngồi vào bàn ăn, phản ứng đầu tiên của Vạn Sĩ An không phải vui mừng vì thấy ông nội thừa nhận A Âm.

Chỉ có nỗi sợ hãi sâu sắc.

Vạn Sĩ An không bao giờ biết ông già trông có vẻ hiền lành sẽ làm điều điên rồ như thế nào, cô muốn ngăn A Âm lại, nhưng cô không có gan làm chuyện đó.

Chỉ có thể vô lực buông lỏng tay ra.

A Âm khẽ cong môi cười với Vạn Sĩ An, sau đó khẽ gật đầu với Vạn Sĩ Diệp: "Cảm ơn lão gia."

Trong nhà ăn trống trải, chỉ có tiếng dao nĩa va chạm vào đĩa sứ.

Cơ thể của Vạn Sĩ Diệp từ lâu đã không thể tự chống đỡ những gì ông ta ăn vào, hầu như chỉ có thể dựa vào thức ăn lỏng miễn cưỡng chống đỡ.

Ông ta từ từ nhắm mắt lại dựa vào xe lăn, không biết đang suy nghĩ gì.

Bàn tay đang cầm dao nĩa chợt khựng lại, trên đĩa phát ra những âm thanh chói tai.

Vạn Sĩ An đột nhiên ngẩng đầu lên, may mắn là Vạn Sĩ Diệp không có mở mắt ra dò xét nơi phát ra âm thanh.

“Chị đang làm gì thế?” Vạn Sĩ An dùng khẩu hình miệng nói chuyện với A Âm.

Cô có thể cảm giác được, có một bàn tay nóng ấm đang chạy ở trên đùi mình.

Bàn hơi rộng, A Âm chỉ có thể sờ đến giữa đùi, mà Vạn Sĩ An lại càng không thể chạm vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn, xoay nghiêng người.

“Em quá lo lắng.” Vẻ mặt của A Âm rất bình tĩnh, nàng chậm rãi cuộn mì cho vào miệng: “Đừng sợ.”

Vạn Sĩ An cau mày, cố gắng không phát ra tiếng động lạ: “Đừng sờ nữa!”

Không thể không nói, dưới tình huống như vậy bị A Âm vuốt ve, quả thực so với bình thường còn nhanh ướt hơn.

Trong mắt Vạn Sĩ An trên mặt A Âm lộ ra nụ cười ranh mãnh, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn thu tay về.

Mất đi lửa nóng ở chân, Vạn Sĩ An cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời thả lỏng hơn rất nhiều.

May mắn thay, bữa cơm vẫn bình an vô sự, nhưng Vạn Sĩ An đang chuẩn bị rời đi lại bị đối phương gọi lại.

“An An, cùng ông nội đến thư phòng một chuyến.”

Vạn Sĩ An đứng dậy đột ngột dừng lại, hai tay giấu dưới bàn ăn nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, gần như chảy máu.

"....Ừm."

“A Âm, cô ngồi ở sảnh đi.” Khi vào thang máy, Vạn Sĩ Diệp lại dặn dò.

Lời nói của Vạn Sĩ Diệp đã chặn hoàn toàn mong muốn đi theo của A Âm, sau khi hình bóng của Vạn Sĩ Diệp hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt nàng, A Âm lao về phía trước, ôm lấy Vạn Sĩ An vào trong lòng mình: "Tiểu thư, đừng sợ. Nếu có chuyện gì, cứ làm ầm lên, chị vẫn luôn đứng chờ ở cửa thang máy, nhất định sẽ đi lên.”

Cái ôm của A Âm luôn làm cho người ta yên tâm, Vạn Sĩ An kiễng chân hôn nhẹ lên môi nàng, nặn ra một nụ cười không mấy dễ thương: "Vậy em đi lên đây."

"Ừm."

Phòng làm việc của Vạn Sĩ Diệp có rất nhiều sách có thể gọi là đồ cổ, ngày xưa đây là nơi Vạn Sĩ An thích nhất.

Nhưng sau này, mỗi lần đặt chân đến đây, cô đều phải trải qua rất nhiều đắn đo.

“Ông nội, cháu tới rồi.” Vạn Sĩ An đứng ở trước mặt Vạn Sĩ Diệp, trên mặt không còn sự ngây thơ của lúc trước, trong lòng không giấu được phiền muộn.

“An An, cháu cho rằng ông nội không biết việc cháu đã làm sao?”

Trái tim của Vạn Sĩ An lỡ nhịp, cô không ngờ rằng Vạn Sĩ Diệp vừa xuất hiện đã nói với cô những điều này.

Đó thực sự là tính cách của Vạn Sĩ Diệp, quyết đoán, không bao giờ lòng vòng.

Thấy cô không nói gì, Vạn Sĩ Diệp lại lên tiếng: "Ông nội bị ung thư, không sống được bao lâu. Sao cháu lại vội vàng như vậy? Để ông nội suy nghĩ đi... Là cháu nghĩ ông nội suýt chút nữa khiến A Âm đi vào chỗ chết phải không?"

Vạn Sĩ An thấy đối phương đã đoán được tất cả, không có ý định tiếp tục trốn tránh, trực tiếp đối diện với ánh mắt của Vạn Sĩ Diệp: "Đúng vậy, cháu muốn gϊếŧ ông, ông đã sớm không nên sống ở trên đời nữa."

“Ồ.” Vạn Sĩ Diệp cười đầy khinh thường, mặc dù ông ta đã bước một chân vào quỷ môn quan, nhưng khí thế của bề trên cũng không hề giảm đi nửa phần, “An An à An An, ông nên nói gì với cháu mới tốt đây, ông nội sao có thể nhìn con gái ruột của mình tự đi tìm chết được đây?"

“Ông nói cái gì?!” Vạn Sĩ An buột miệng nói, đầu óc nhất thời cứng đờ, cô biết ông nội có rất nhiều nhân tình, cũng có rất nhiều con cái ngoài dã thú, nhưng những người đó đều bị ông nội cho một chút tiền rồi đuổi đi.

A Âm làm sao có thể... Làm sao có thể...

Vạn Sĩ Diệp cho cô hai phút để tiêu hóa, sau đó nhỏ giọng nói: "An An, lấy cô nhỏ của cháu có vui không? Hoặc là chị gái của cháu? Ngay cả ông cũng không biết, trên người cháu có mang gen của ba mình hay không."

Không thể nghi ngờ những lời này lại một lần nữa xé toạc vết sẹo sâu nhất trong lòng Vạn Sĩ An, cô vốn tưởng rằng vết sẹo đã liền vảy, không ngờ vẫn còn rỉ máu.

Mấy năm trước, chính tại nơi này, bởi vì ham chơi, cô đã lén trốn vào trong thư phòng của Vạn Sĩ Diệp.

Giá như cô có thể nhận thức sớm hơn, giá như cô chưa từng đặt chân đến nơi này thì tốt biết mấy.

Ít nhất cô có thể lừa mình dối người cả đời.

Khi đó, Vạn Sĩ An không hiểu gì cả, chỉ biết mẹ cô cả người trần trụi bị ông nội trói lại.

Đột nhiên, ông nội phát ra một tiếng rêи ɾỉ đau đớn, rồi giơ lòng bàn tay lên.

Trên mặt mẹ xuất hiện những vết ngón tay ửng đỏ, lúc đó Vạn Sĩ An không biết ông nội hiền lành của cô đã xảy ra chuyện gì.

Cô sợ tới mức trốn sau bàn, cắn chặt mu bàn tay.

Cho đến khi cha mẹ qua đời, cảnh tượng này vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Cô không biết liệu cha cô có biết chuyện này hay không, hay... Vạn Sĩ An không dám nghĩ sâu về điều đó.

Nhưng ánh mắt của cha khi nhìn mẹ tràn đầy yêu thương, chẳng lẽ cũng có thể giả vờ được sao?

Mọi người đều ghen tị với sự giàu có và quyền lực của cô, nhưng họ không biết chiếc l*иg chim tráng lệ này mục nát đến mức nào.

Vạn Sĩ An bắt đầu không tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ A Âm...

Nhưng A Âm có biết về lai lịch của mình hay không?

Vạn Sĩ An theo bản năng muốn tránh câu hỏi này.

"An An, sao không nói nữa? Rõ ràng chúng ta là người cùng đường mà!" Vạn Sĩ Diệp cười tà mị, giọng nam trầm khàn pha chút lãnh đạm, thậm chí còn giơ cánh tay khô khốc ra hiệu cho cô.

“Đi chết đi!"

Đột nhiên thoát khỏi ký ức, Vạn Sĩ An tức giận, bước tới bóp cổ Vạn Sĩ Diệp.

Cảm giác ngột ngạt ập tới, Vạn Sĩ Diệp chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn độc.

Nhưng trong mắt ông ta không hề có một tia hoảng sợ, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười quỷ quyệt, Vạn Sĩ Diệp run rẩy cầm lấy bình hoa sen màu xanh lam bên cạnh.

"Cái gì? Ông muốn dùng cái này gϊếŧ tôi sao?" Vạn Sĩ An hung ác cười một tiếng, dễ dàng đoạt lấy cái bình trong tay Vạn Sĩ Diệp.

Sau đó là tiếng đồ gốm sứ vỡ vụn thanh thúy vang lên.

Máu nóng bắn tung tóe trên khuôn mặt xinh đẹp của Vạn Sĩ An, lấm tấm những chấm đỏ.

Cô ném những mảnh sứ trong tay đi, cả người không còn chút sức lực ngã gục trên mặt đất.

“An An, cháu quá mềm lòng, sao không gϊếŧ ông đi.” Nhìn vết thương trên cánh tay, Vạn Sĩ Diệp thất vọng lắc đầu.

“Ông không xứng để tôi phải động tay.” Vạn Sĩ An lau đi vết máu trên mặt, lạnh lùng nói.

Cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, A Âm đang đến.

"Tiểu thư!"

A Âm phá cửa xông vào, lọt vào tầm mắt nàng là một đống hỗn độn trên sàn nhà.

Cơ thể của Vạn Sĩ An có dính máu, A Âm vội vàng chạy tới kiểm tra kỹ lưỡng nhưng không có vết thương nào.

Đó chỉ có thể là...

A Âm quay đầu lại nhìn ông lão đang hấp hối.

“Con gái ngoan, nó muốn gϊếŧ ba phải làm sao bây giờ?” Cảm giác được ánh mắt của A Âm có chút phòng bị, Vạn Sĩ Diệp giả bộ đáng thương.

A Âm không nói gì, chỉ yên lặng đỡ Vạn Sĩ An ra ngoài.

Dọc đường đi, Vạn Sĩ An yên lặng dựa vào cửa sổ, mở to hai mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khung cảnh bên cửa sổ lùi xa vô tận, trái tim Vạn Sĩ An dần chìm xuống.

Nhìn phản ứng A Âm, cô ấy đã biết rồi...

Cô ấy biết...

Tất cả mọi người đều lừa dối mình.

Vậy thì cô ấy là gì?